Cậu cả đứng ở đại sảnh, la to như muốn xé cổ họng với phòng bếp: “Hôm nay làm thêm mấy món nữa, làm một phần cá kho tàu mà Dụ Nhi thích ăn nhất.” “Không cần phải phiền thể đâu cậu cả ơi, con tìm ba mẹ vì có chuyện quan trọng muốn nói.” Chu Du khẽ cất tiếng, ấn đường hơi cau lại, tựa như có tâm sự nặng nề. Cô nàng cũng không tới đây ăn cơm, nếu không phải thấy cậu cả đang ở nhà thì Chu Du đã mở miệng chất vấn ba mẹ của mình rằng tại sao lại đối xử với Chu Kỳ như thế rồi. Ánh mắt lợi hại của Chu Kiến Quốc đã nhìn thấu tâm tư Chu Du, ông ta vẫy tay bảo cô nàng: “Qua đây, chúng ta vào phòng làm việc2của cậu cả con rồi nói chuyện, đừng làm phiền tới cậu cả.”
Chu phu nhân kéo tay Chu Dụ. Bà vẫn còn chìm trong niềm vui sướng, vẻ tươi cười trên mặt mãi chưa biến mất: “Đi nào, chúng ta vào phòng làm việc.”
Một nhà ba người đi vào trong phòng, Chu Kiến Quốc bước vào cuối cùng rồi đóng cửa phòng lại. Chu phu nhân kinh ngạc nói: “Ông đóng cửa làm gì? Đợi người giúp việc tới gọi chúng ta ăn cơm chứ.” Nói xong, bà kéo cửa ra, vốn dĩ họ đang ở nhà anh trai bà, vậy mà còn đề phòng làm gì. Chu Kiến Quốc hung hăng lườm bà một cái: “Đừng có nhiều chuyện.”
Nói xong, ông ta nhìn sang Chu Du, vừa ngồi xuống sô pha vừa chậm rãi mở miệng: “Hai cha con chúng ta sẽ7không vòng vo, hẳn là con đã biết ba với mẹ gọi con về nước vì chuyện gì rồi chứ?” Chu Dụ ngồi xuống một bên ghế sô pha, đối diện với Chu Kiến Quốc, trong mắt cô nàng giống như có tia lửa: “Con đến cũng vì nói chuyện đó với ba!”
“Vậy trước tiên con nêu ý kiến của mình đi.” Chu Kiến Quốc cởi nút cài trên âu phục, ngồi dựa vào ghế sô pha với tư thế nhàn nhã. Chu phu nhân thấy cha và con gái bắt đầu nói chuyện, bà cũng yên lặng tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Chu Dự thản nhiên nhìn lướt qua ba mẹ, thoạt nhìn khuôn mặt họ chẳng có gì thay đổi cả. Mẹ vẫn như hồi còn trẻ, ba vẫn khéo léo như thế.
Tuy nhiên trong ký ức của Chu Du,1hai người họ đối xử với hai chị em rất tốt.
Thật sự cô ta khó mà tin được ba mẹ lại nói ra lời ác độc đến thế với Chu Kỳ. “Hẳn là hai người biết Thẩm Đình Thâm có ý nghĩa thế nào với chị con, tại sao hai người có thể làm chuyện tàn nhẫn với chị ấy như vậy?” Chu Dụ trực tiếp hỏi rõ nỗi ngờ vực trong lòng, đồng thời cho thấy lập trường của mình: “Dù thể nào đi nữa, con cũng không liên hôn với Thẩm Đình Thâm đâu.”
Trên mặt Chu Kiến Quốc không hề toát lên vẻ phẫn nộ hay cảm xúc không vui, ông ta đã sớm biết Chu Du sẽ không đồng ý chuyện này: “Con đã gặp chị rồi à? Đồng thời cũng biết nó đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Dạ,7vậy thì sao ạ?” Chu Dụ gật đầu, chân mày cau chặt lại với nhau. “Vậy thì sao à? Thẩm gia người ta có địa vị thể nào, con cảm thấy bọn họ sẽ chấp nhận chị con sao? Nếu là con, con có chấp nhận không?” Chu Kiến Quốc nói theo lẽ đương nhiên, tỏ vẻ ngay cả ông ta cũng không có cách nào chấp nhận nổi. Chu Dụ không hề nhìn thấy trong mắt Chu Kiến Quốc có một chút cảm xúc đau lòng nào thay Chu Kỳ, ngược lại ánh mắt sắc bén của ba còn có vẻ ghét bỏ.
Điều đó khiến cô nàng không thể chịu nổi nên đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào ba mình rồi quát lớn: “Ba nói với giọng điệu gì vậy?! Ba xem chị con là gì? Con nói cho ba biết,0mặc kệ Thẩm gia nghĩ thế nào, con cũng không bao giờ đồng ý với ba, thay chỉ liên hôn với Thẩm Đình Thâm đầu! Loại chuyện vô tình bạc nghĩa này, con làm không nổi!”
Chu Kiến Quốc cũng đứng phắt dậy, giận tím mặt, chỉ tay vào Chu Dụ: “Mấy năm không về nước, mày không nhận ra tao là ai nữa rồi phải không? Tao là ba mày mà mày dám nói vậy với tao! Tao mất bao công sức mới giữ lại được cuộc hôn nhân này nên tao chẳng thèm để ý đến chút cảm xúc của mày đâu, mày đồng ý cũng được, không đồng ý cũng chẳng sao. Tóm lại, Chu gia chúng ta nhất định phải liên hôn với Thẩm gia!”
Giọng điệu ông ta bá đạo mà lại không thể cự tuyệt, Chu Du nhìn thấu sự hung ác trong mắt ông ta, không hề sót một chút gì. Cô nàng chưa từng thấy dáng vẻ này của Chu Kiến Quốc, nội tâm rung động rất lâu mà vẫn chưa thể bình ổn. Chu Dụ giận đến mức run cả người, khí thể không hề thua kém Chu Kiến Quốc: “Muốn liên hôn thì tự ba đi mà liên hôn, dù sao đừng bảo con đi là được!” “Thái độ mày như thế là sao, mày không để tao vào mắt hả?” Chu Kiến Quốc chỉ vào Chu Dụ. Chu phu nhân ngồi bên cạnh xem màn kịch này. Thấy tình hình không ổn, bà bước tới vỗ nhẹ lưng cho Chu Kiến Quốc rồi nhẹ giọng trách cứ Chu Dụ: “Du Nhi, sao con về nước một chuyến lại đi chọc tức ba vậy?”
Chu Dụ lạnh lùng thu tay, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Cô nàng ba mẹ từ trên xuống dưới. Chưa từng có một khắc nào mà Chu Du cảm thấy trái tim mình lạnh giá trước hai người như hôm nay: “Vậy hai người thì sao? Hai người xem con và chị con là gì? Là công cụ kiếm tiền của công ty ư?” Chu Kiến Quốc trợn trừng mắt, muốn quát Chu Du những lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, ông ta đã ho mạnh mấy tiếng, dọa Chu phu nhân sợ chết khiếp. Bà vội vàng rót một ly nước cho ông ta: “Đừng tức giận, đừng tức giận. Ông cũng biết con bé Dụ Nhi dễ nổi cáu, gắt gỏng muốn chết. Uống nước trước đi, tôi sẽ từ từ nói chuyện với con bé.”
Chu Kiến Quốc nhận lấy nước rồi gật đầu, ông ta thật sự lười gây gổ với Chu Dụ. Mấy đứa trẻ nhà ông không ai hiểu ý nghĩa của việc hợp tác với Thẩm gia, chỉ biết xử trí theo cảm tính. Những lúc thế này, cho dù thế nào đi nữa đều phải lấy đại cục làm trọng mới phải!
Trước tiên, Chu phu nhân bất mãn lườm Chu Du, sau đó lôi kéo cô ta ngồi xuống một bên.
Chu phu nhân tỏ vẻ bất đắc dĩ, cất lời thành khẩn: “Du Nhi, con thật sự nghĩ rằng chị còn xảy ra chuyện như thế, ba với mẹ không đau lòng sao?” Chu Dụ nhướn mày nhìn thoáng qua mẹ mình. Thành thật mà nói, cô ta có cảm giác ba mẹ chẳng hề đau lòng vì chuyện của chị gái, bằng không làm sao có thể nói với chị ấy như vậy.
Kế tiếp, Chu phu nhân đưa tay lau khóe mắt vốn chẳng hề tồn tại giọt nước mắt nào, nhưng khi bà ngước lên thì khóe mắt lại ươn ướt: “Sao chúng ta có thể không đau lòng chứ, con và chị con đều là ruột thịt của ba và mẹ. Dáng vẻ Kỳ Nhi như vậy, mẹ nhìn mà thấy đau lòng.”
“Nhưng mẹ với ba cũng không còn cách nào, hiện giờ công ty nhà chúng ta tuy tên tuổi là tên tuổi của Chu gia nhưng thật tình có không ít Đổng sự muốn kéo ba con xuống nước, nếu không có Thẩm gia làm chỗ dựa vững chắc thì một nhà bốn người chúng ta sẽ không chịu được lâu, sẽ tới nỗi lưu lạc trên đường ăn xin đó con.”
Chu Dụ nhăn mày nghi ngờ. Tuy cô ta không quan tâm chuyện công ty, nhưng từ trước tới giờ lại chưa từng nghe nói Chu gia có nguy cơ lớn như vậy.