Còn bà ta thì giả vờ bình tĩnh nói: “Cậu chủ, tôi và Mai Nhi là người giúp việc do nhà lớn Sở gia đưa qua. Không có lời của lão gia và phu nhân, cậu không có tư cách đuổi chúng tôi đi.” Sở Vũ Triết đột ngột trừng mắt, liếc hai mẹ con bằng cái nhìn lạnh lùng kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên thành đường cong mỉa mai. Mặc dù nhìn sơ qua thì biểu cảm ấy tựa như có ý cười cợt, nhưng lại khiến má Lâm và Lâm Mai đổ đầy mồ hôi lạnh ở sau lưng.
“Tự cách à? Một người giúp việc như bà mà dám nói tư cách với tôi sao?” Sở Vũ Triết vừa nói vừa híp mắt, sự nguy hiểm toát lên trong mắt anh ta.
Trong lúc không ai để ý, tất cả người giúp việc2trong nhà đã đứng đầy ở cửa phòng ngủ. Có khoảng bảy tám người, bọn họ đang bám vào cửa để xem trong phòng ngủ xảy ra chuyện gì. Thường ngày, hai mẹ con Lâm Mai ngoại trừ không dám bắt nạt quản gia thì tất cả người giúp việc trong nhà đều bị họ chèn ép.
Đơn giản vì hai mẹ con ỷ vào việc mình là người bên nhà lớn, bây giờ cả hai còn bắt nạt cả Kiểu Ngữ Yên. Đúng là không biết tự lượng sức mình! Mấy người giúp việc kia đều đang xem kịch vui. Sở Vũ Triết đột nhiên quay đầu nhìn đám người giúp việc ở ngoài cửa: “Vào đây, mấy người to khỏe màu đuổi hai mẹ con này về nhà lớn đi. Ngược lại tôi muốn xem thử mặt mũi của hai mẹ con này lớn7đến mức nào, dù sao cuối cùng bên kia cũng không thể nào bảo họ quay lại biệt thự nữa nhỉ!”
Mấy người giúp việc bị Sở Vũ Triết nhìn chằm chằm nên cảm thấy vô cùng sợ hãi, bọn họ không biết anh ta phát hiện họ nghe lén từ lúc nào. Vài người giúp việc to khỏe cất tiếng đáp lại và bước vào, giữ chặt cơ thể của má Lâm và Lâm Mai rồi kéo ra ngoài. Má Lâm thở dài một hơi, biết mình không còn đường lui nên chẳng giãy giụa nữa.
Còn Lâm Mai thì tức tối bất bình đến độ cả người vặn vẹo. Ngày trước, khi còn ở nhà lớn, cô ả vừa nhìn thấy Sở Vũ Triết thì đã rễ tình đâm sâu" với anh ta; khó khăn lắm mới nghe nói biệt thự mà anh ta vừa1mua thiếu vài nữ giúp việc, cô ả khóc lóc cầu xin má Lâm đưa mình đến đây.
Kết quả hai mẹ con cô ả mới đến chưa bao lâu đã bị Sở Vũ Triết đuổi thẳng, đương nhiên là cô ả không cam lòng; đồng thời cũng hơi hối hận, sớm biết thế thì cô ả đã không nói dối hãm hại Kiều Ngữ Yên, hơn nữa cũng sẽ không khiến Sở Vũ Triết tức giận đến vậy: “Cậu chủ, em biết sai rồi! Cho em thêm một cơ hội nữa đi, em không dám chọc vào cổ Kiều nữa!”
“Có vừa giải thích với tôi những gì, tự cố ngẫm lại mà không thấy ghê tởm sao? Phạm sai khống chịu thừa nhận, hơn nữa còn muốn vu oan hãm hại người ta, lời ghê tởm nào cũng dám nói, sao tôi có thể giữ7cố lại được chứ?!” Vẻ khinh bỉ trong mắt Sở Vũ Triết không lời nào có thể miêu tả được, anh ta nhìn Lâm Mai thêm lần nào là cảm thấy ghê tởm lần đó.
Sở Vũ Triết sẽ thích Lâm Mai sao? Không đời nào.
Cằm Lâm Mai run rẩy, nước mắt cô ả rơi lã chã. Bị má Lâm dùng sức đập cho một phát, cuối cùng cô ả cũng im miệng. Quản gia thấy chuyện được xử lý ổn rồi, ông định dẫn mấy người giúp việc còn lại đi ra. Sở Vũ Triết bỗng gọi ông lại: “Chú Lý, mấy người đợi một lát.”
Ngoại trừ mấy người giúp việc đưa hai mẹ con Lâm Mai ra ngoài trước thì những người khác đều dừng lại, yên lặng nhìn Sở Vũ Triết.
Sở Vũ Triết đứng dậy khỏi giường Kiều Ngữ Yên rồi nghiêm nét0mặt, nói theo kiểu vô cùng nghiêm túc: “Tất cả chúng ta còn phải ở chung trong căn biệt thự này một khoảng thời gian rất dài, tôi cảm thấy mình cần nói rõ với mọi người một chút. Thật ra con người của tôi rất dễ nói chuyện, các người phạm sai lầm cũng đừng vội, chỉ cần thừa nhận thì tôi nhất định sẽ xử lý một cách khoan dung. Tuy nhiên, có một người mà các người tuyệt đối không được phép chạm vào, đó chính là Kiều Ngữ Yên. Hai mẹ con Lâm Mai là ví dụ tốt nhất, biết chưa?”
Đám người giúp việc hoảng sợ, gật đầu: “Dạ biết ạ.”
Ở một nơi khác, Bạch Nhược Y vừa tan tầm, chưa kịp ra của công ty thì đã liên tục nhận được điện thoại từ Thẩm Đình Thâm, cô có vẻ không muốn nhận điện thoại. Đầu dây bên kia không đợi Bạch Nhược Y lên tiếng đã trực tiếp mở miệng nói: “Tối nay tôi muốn ăn thịt sườn kho tàu và cả cá chân nước sôi nữa, ừm... với lại thêm súp lơ, em không ăn thì mua ít thôi.”
“Đợi đã, anh đang nói gì vậy? Ý anh không phải là hỏi tôi về việc tối nay nấu cơm cho anh, mà là thông báo cho tôi biết để mua nguyên liệu nấu ăn đấy à?” Bạch Nhược Y vừa nghe điện thoại, vừa chống nạnh.
Thẩm Đình Thâm ở đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó “à” lên một tiếng giống như bừng tỉnh hiểu ra: “Ừ, lẽ ra nên là tôi mua đồ ăn, em nấu cơm, nhưng việc công ty bên tôi khá nhiều nên tối nay về nhà, phiền em mua đồ ăn trước vậy. Em yên tâm, tôi sẽ chia đều tiền với em. Tôi nói rồi, tôi không mang thêm phiền phức cho em đâu.”
“Không phải không phải, Thẩm Đình Thâm, có phải anh đang giả ngu không? Chuyện tôi nấu cơm cho anh, đấy chẳng phải là đang phiền tôi à?” Bạch Nhược Y thật sự không hiểu đầu óc của Thẩm Đình Thâm, có phải anh là kẻ khác người không, đúng là thiểu năng! Cô cho anh ở chung nhà đã là giới hạn lớn nhất rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Muốn sống cuộc sống như vợ chồng, cùng ăn cùng ở với nhau sao?
“Không phải, nếu tôi không ở nhà thì tối em không nấu cơm ư?” “Đương nhiên phải nấu, tôi không nấu thì ăn cái gì?” “Đúng đó, dù sao em cũng nấu cơm, em giúp tôi nấu một phần cũng không tính là phiền toái mà.” Thẩm Đình Thâm nói như kiểu "tất nhiên phải thế. Nghe vậy, Bạch Nhược Y sửng sốt, trong một lúc không thể nào phản bác được.
Thừa dịp cô chưa kịp làm rõ lý lẽ, Thẩm Đình Thâm vội nói: “Ừ, cứ như vậy đi, tôi làm việc đây. Khoảng ba tiếng nữa tôi sẽ về đến nhà, em canh giờ nấu cơm nhé.”
Nói xong, anh lập tức cúp máy, để lại Bạch Nhược Y ở đầu dây bên này với vẻ mặt mù mờ, giống như đang rơi vào một cái hố vậy.
Bạch Nhược Y thở dài một hơi, cất di động vào rồi đi tới siêu thị.
Cô vừa mắng Thẩm Đình Thâm trong lòng, vừa chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, chẳng biết phải làm sao. Một cô gái ăn mặc vô cùng thời thượng, đeo kính râm đang quan sát Bạch Nhược Y từ đằng xa. Quan sát một hồi lâu, cô nàng mới từ từ tiếp cận đối phương: “Cô ơi, tôi vừa về nước, cô biết khách sạn Khoái Tiệp ở đâu không?”
Bạch Nhược Y bỏ nguyên liệu nấu ăn mà mình đang chọn xuống, nhìn cô nàng trước mắt, ánh mắt bình tĩnh của cô rơi vào túi xách mà cô ta đang cầm. Đó là kiểu dáng mà Bạch Nhược Y cực thích, nhưng vì số lượng có hạn nên cô không giành được.
“Túi xách này của cô thật đẹp!” Bạch Nhược Y mỉm cười, ngước mắt nhìn cô gái kia. Cô gái kia hơi sửng sốt, lập tức cười lại: “Ừ, tôi cũng rất thích chiếc túi này, quả thật nó vô cùng đẹp. Nhưng cô có thể nói cho tôi biết khách sạn Khoái Tiệp ở đâu không? Không thì tối nay tôi phải ngủ ngoài đường đó.”
Nghe vậy, Bạch Nhược Y mới nhớ ra cô gái này tới hỏi đường. Cô đưa tay lên xoa đầu mình: “Thật ngại quá, đầu óc tôi không tốt, thật là có lỗi.” “Để tới khách sạn Khoái Tiệp thì đi thẳng về hướng đông của đại lộ khoảng tầm 30 mét, sau đó rẽ trái, kế tiếp sẽ nhìn thấy bảng hiệu khách sạn Khoái Tiệp, cực kỳ dễ thấy.”