Bạch Nhược Y vừa muốn đẩy Thẩm Đình Thâm ra, trốn tránh cái hồn của anh, vừa bị Thẩm Đình Thâm hôn mà thất điên bát đảo, căn bản không thể khống chế bản thân. Bị Thẩm Đình Thâm dẫn dắt, Bạch Nhược Y dần dần phối hợp với nhịp điệu Thẩm Đình Thâm. Nhưng cô luôn luôn đề phòng Thẩm Đình Thâm, sợ anh sẽ có động tác kế tiếp. Thật sự, thật sự không thể để Thẩm Đình Thâm tiếp tục làm loạn nữa! Thẩm Đình Thâm như nghe thấy tiếng lòng Bạch Nhược Y, chỉ hôn cô đắm đuối mà thôi.
Tay anh rõ ràng có thể thò vào trong chăn thỏa sức vần và cơ thể Bạch Nhược Y, nhưng anh lại chưa động vào người cô.
Đôi mắt mơ màng của Bạch Nhược Y khẽ hé, lòng2cô vẫn đang hồ nghi. Thẩm Đình Thâm này đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào anh lại muốn hôn mình đến độ toàn thân nóng rực rồi mới tiến hành bước tiếp theo ư? Anh muốn khiến mình không có một chút xíu sức kháng cự nào, rồi sẽ làm thế với mình? Không được, như vậy quá bỉ ổi! Đang lúc Bạch Nhược Y lo lắng không biết khi nào Thẩm Đình Thâm bộc phát thú tính, Thẩm Đình Thâm lại từ từ làm chậm động tác của đầu lưỡi, cuối cùng buông tha cho Bạch Nhược Y.
“Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không động vào em đâu.” Khóe miệng Thẩm Đình Thâm vương ý cười, đáy mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, “Tôi bị cảm rồi, nếu tôi động vào em sẽ lây cho em. Thế nên lần7sau nhé, lần sau phải bồi thường lại gấp đôi.”
“Không có lần sau nữa!” Bạch Nhược Y túm chặt chăn bằng hai tay, nói xong liền mím chặt bờ môi đang nóng hừng hực của mình. Thẩm Đình Thâm chỉ cười khẽ, làm thinh với lời Bạch Nhược Y, thuận tay tắt đèn đầu giường rồi nghiêng người. Anh đưa tay luồn vào sau lưng Bạch Nhược Y, một tay khác gác ngoài chăn đắp trên người cô: “Tôi nói hôm nay sẽ không động vào em thì nói được làm được. Cho nên bây giờ tôi ôm em ngủ, em đừng sợ.” Bạch Nhược Y rủ mắt nhìn cánh tay Thẩm Đình Thâm đang đè trên người mình. Cánh tay ấy rất rắn chắc, đem lại cho người ta cảm giác an toàn. Cô ngây người nhìn một lúc1lâu, cuối cùng vươn tay ra kéo cánh tay Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm nhíu đôi mày anh tuấn, tường Bạch Nhược Y muốn đẩy cánh tay mình ra bèn vội vàng nói: “Tôi thật sự sẽ không động vào em đâu. Em đừng, đừng từ chối cái ôm của tôi có được không?” Giọng anh vốn đã trầm thấp, mỗi lần cố ý đè thấp hơn rõ ràng sẽ cực kì có sức mê hoặc, khiến trái tim người ta thoáng run rẩy, không ai có thể từ chối được. Bạch Nhược Y bất đắc dĩ bĩu môi, kéo tay Thẩm Đình Thâm bỏ vào trong chăn, cuối cùng đặt giữa eo mình: “Nếu tay anh dám cử động lung tung, tôi sẽ cầm dao băm anh.” Thẩm Đình Thâm sững sờ một lúc, anh thật sự không7ngờ Bạch Nhược Y lại lo lắng tay mình để bên ngoài sẽ bị lạnh nên mới túm cánh tay mình. Khóe miệng anh nhướng lên một độ cong tuyệt đẹp, cánh tay siết chặt Bạch Nhược Y vào trong lòng mình: “Ừ, không cử động lung tung.” Lúc này, bên ngoài đang mưa như trút nước, sấm chớp đùng đùng. Tiếng sấm rền vang ầm ầm từng đợt hòa cùng với tiếng mưa rơi lộp bộp tựa như một con hổ dữ tợn đang khẽ gầm gừ. Nương theo ánh sáng của tia chớp, có thể nhìn thấy rõ mặt Bạch Nhược Y đỏ bừng, tựa như một cô thiếu nữ vừa độ xuân thì bẽn lẽn e thẹn mà lại toát ra vẻ ngọt ngào và thỏa mãn.
Cô vốn còn lo đêm nay không ngủ được, bây giờ0thì chẳng còn lo lắng một chút nào nữa.
Bởi vì người bên cạnh cô là Thẩm Đình Thâm, cô nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt anh. Cho dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể nghe thấy tiếng thở đều của anh.
Chưa từng có một đêm nào khiến Bạch Nhược Y cảm thấy an tâm như đêm nay. Điều này khiến Bạch Nhược Y nhớ đến hồi cô ngủ cùng mẹ ruột từ rất lâu trước đây. Khi ấy cũng là cảm giác này. Cho dù trời có sập, Bạch Nhược Y cũng không cần lo sốt vó mình sẽ gặp nguy hiểm.
Qua rất lâu, cơn mưa rào bên ngoài vẫn tiếp tục rơi. Thẩm Đình Thâm đột nhiên mở mắt, nhìn lên trần nhà đen thẫm, khẽ nói: “Em... ngủ chưa?”
Câu trả lời dành cho anh là sự im lặng như tờ, rõ ràng Thẩm Đình Thâm mỉm cười hơi thất vọng: “Thế mà đã ngủ rồi, vậy... ngủ ngon nhé.”
Rất ít khi có cơ hội ở chung thế này với Bạch Nhược Y, anh cảm thấy mình có một bụng lời muốn nói.
Nhưng mà nếu Bạch Nhược Y đã ngủ thì anh cũng không thể quấy nhiễu giấc ngủ của cô. Đúng vào lúc Thẩm Đình Thâm nhắm mắt định ngủ thì người bên cạnh đột nhiên lắc đầu.
Thẩm Đình Thâm mở bừng mắt ra, trong đó là cầu vồng lấp lánh: “Em chưa ngủ à?”
“Ừm, bên ngoài ồn quá.” Giọng Bạch Nhược Y rất khẽ, rõ ràng hơi không chân thực.
Thẩm Đình Thâm chưa từng nghĩ đến tình hình này, anh kích động đến độ hơi bất an.
Anh sợ đây là một giấc mơ, nếu anh nói lớn tiếng sẽ làm mình tỉnh giấc, Bạch Nhược Y nằm bên cạnh sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Qua rất lâu, Thẩm Đình Thâm mới cẩn thận nói: “Chúng ta nói chuyện được không?”
Bạch Nhược Y cúi đầu, vùi mặt vào chăn: “Không được nói về chuyện tình cảm, không được nói với tôi là anh thích tôi, cũng không được bảo tôi đón nhận anh...”
“Ừ, được, không nói những chuyện này.” Thẩm Đình Thâm gật đầu, anh biết vẫn chưa đến lúc. Bạch Nhược Y vẫn chưa đối diện với nội tâm của bản thân, cô vẫn đang kháng cự tình cảm giữa hai người.
Nhưng Thẩm Đình Thâm không nóng vội. Trải qua nhiều chuyện như thế, Thẩm Đình Thâm đã biết rõ cảm giác trong lòng Bạch Nhược Y từ lâu.
Cho nên anh không cần gấp gáp, chuyện tình cảm cứ từ từ là được. “Ừm, vậy anh muốn nói gì?” Bạch Nhược Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm. Song Bạch Nhược Y phát hiện trong màn đêm tối tăm, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét của Thẩm Đình Thâm chứ căn bản không nhìn thấy vẻ mặt anh. “Sau khi đến Mỹ, một năm đó em đã gặp chuyện gì?” Giọng Thẩm Đình Thâm nhẹ như lông vũ, chẳng hiểu sao khiến người ta an tâm.
Bạch Nhược Y lật người, nằm nghiêng đối mặt với Thẩm Đình Thâm, hỏi với vẻ ngờ vực: “Sao anh lại muốn biết điều này? Không phải anh nói ở nước ngoài tôi vớ được một kim chủ, trở nên trắng trẻo giàu có xinh đẹp à?”
Hỏi xong, Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm không hẹn mà cùng bật cười.
Đó là câu châm chọc Thẩm Đình Thâm nói khi gặp lại Bạch Nhược Y lần đầu tiên ở bể bơi khách sạn tại Mỹ sau một năm ly dị. “Yến nào, tôi thật lòng muốn nghe mà.” Thẩm Đình Thâm nhịn cười, nhớ lại mà cảm thấy khi ấy kĩ năng của mình thật kém. Rõ ràng anh chỉ muốn bắt chuyện với Bạch Nhược Y, thế nhưng vừa mở miệng lại chỉ nói được lời châm chọc cô.