Anh vừa dứt lời, Trần Duệ lập tức vui sướng, cười tươi khi người ta gặp họa: “Hóa ra là thể. Có điều, tôi thấy chuyện cậu gặp Sở Vũ Triết ở tiệm ăn hẳn không phải là ngẫu nhiên.” “Ồ? Ý cậu là Sở Vũ Triết biết tôi ở tiệm ăn nên cố ý tới tìm à?” Thẩm Đình Thâm hơi nheo mắt, chẳng biết đối thủ đáng chết kia có ý định gì với mình, mấy năm trước cậu ta thua chưa thảm sao?
Đúng là không biết tự lượng sức!
“Không không không, cậu ta không tới tìm cậu.” Trần Duệ lắc đầu, kế tiếp nở nụ cười: “Sao cậu không hỏi tôi là tôi đột nhiên chú ý đến việc Sở Vũ Triết về nước để làm gì?” “Được rồi được rồi, đừng vòng vo nữa, rốt cuộc tại sao lại như thế?”2Thẩm Đình Thâm cực kỳ không thích cảm giác chẳng hiểu ra sao, anh cũng không thích người khác chơi trò đoán đố mình, vẻ mặt đã hơi không kiên nhẫn. Trần Duệ “đáp lại” vài câu, Thẩm Đình Thâm càng thêm sốt ruột, nhưng đối phương lại càng chậm rì rì: “Bởi vì cậu ta về nước rồi tới tìm tôi trước, nhờ tôi tìm giúp một người, mà người đó lại chính là vợ cũ của cậu - Bạch Nhược Y.” “Cúp máy.” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng thốt ra hai chữ ấy rồi cúp điện thoại.
“Ôi trời ạ, cái thằng này...” Trần Duệ còn chưa nói dứt lời đã bị Thẩm Đình Thâm cúp máy, cậu ta tỏ vẻ khó chịu: “Làm hư chuyện tốt của ông đây mà còn kiêu ngạo đến vậy!”
Thẩm Đình Thâm đang ngồi trên ghế sô pha7bỗng lạnh lùng đứng dậy, đi thẳng đến phòng Bạch Nhược Y. Anh bày ra bộ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cô, nghĩ tới lúc trưa khi cô và Sở Vũ Triết trò chuyện, vẻ mặt hai người họ vui sướng ra sao.
Niềm ái mộ trong mắt Sở Vũ Triết trắng trợn như vậy, khi anh ta mời Bạch Nhược Y cùng ăn cơm, cô thậm chí không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Thẩm Đình Thâm và Sở Vũ Triết vẫn luôn học chung một trường, chỉ có đại học là không học cùng nhau.
Hơn nữa, Sở Vũ Triết quen biết Bạch Nhược Y từ thời học đại học. “Hồi đại học, có phải hai người từng qua lại với nhau không?” Thẩm Đình Thâm đột nhiên cất tiếng hỏi Bạch Nhược Y vốn đang ngủ say. Người trên giường khẽ1nhíu lông mày nhỏ nhắn, có vẻ như cực kỳ bất an.
Thẩm Đình Thâm vốn đang ghen với Sở Vũ Triết, nhưng khi thấy Bạch Nhược Y ngủ không sâu như vậy, khuôn mặt anh lập tức hòa hoãn mấy phần. Anh đi tới giúp Bạch Nhược Y vén góc chăn, đưa tay thăm dò trán cô, nơi đó có một chút mồ hôi li ti. Anh lau mồ hôi sạch sẽ cho cô, chưa kịp rút tay về đã bị Bạch Nhược Y vốn đang ngủ say, đột ngột bắt lấy và ôm ở trước ngực. Thẩm Đình Thâm nhíu mày, nở nụ cười. Bạch Nhược Y quả là thích ôm cánh tay người khác, lần trước cũng vậy... May mà lần này tư thể của anh không kỳ quặc, cứ để mặc cô ôm bao lâu cũng được. Bạch Nhược Y ôm cánh7tay Thẩm Đình Thâm, lông mày nhỏ nhắn vốn hơi nhíu lại bỗng từ từ giãn ra. Thẩm Đình Thâm đưa tay còn lại lên sờ cằm, bắt đầu nghĩ tới chuyện của Sở Vũ Triết.
Sở Vũ Triết vừa về nước đã đến tìm Bạch Nhược Y ư? Cho dù trước đó học đại học, bọn họ từng nói chuyện với nhau, nhưng chẳng phải sau này Sở Vũ Triết vẫn luôn không ngừng theo đuổi Kiều Ngữ Yên sao? Vì thế khi nghĩ đến đây, Sở Vũ Triết hẳn là không phải vì tình cảm riêng tư nên mới đi tìm Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y kém Sở Vũ Triết hai tuổi, tốt nghiệp chậm hơn hai năm, gần như tốt nghiệp xong là tới Bạch thị đi làm ngay, làm việc khoảng một năm thì liên hôn với mình.
Sau này có xảy ra0chuyện gì, Thẩm Đình Thâm đều rõ như lòng bàn tay.
Dường như chuyện của cô không liên quan đến Sở Vũ Triết, vậy anh ta về nước tìm cô là có ý gì?
Thẩm Đình Thâm lại nghĩ tới Sở gia. Bởi vì lúc trước Sở Vũ Triết chống đối anh khiến cho toàn bộ Sở gia bị liên lụy, vì thế Sở gia gần như chuyển tất cả công việc làm ăn ra nước ngoài.
Sở Vũ Triết hoàn toàn không có công ăn việc làm trong nước. Thẩm Đình Thâm nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra mục đích Sở Vũ Triết về nước là gì, hơn nữa có liên quan gì đến Bạch Nhược Y.
Vì thế anh lại cầm điện thoại, định gọi một cuộc cho Trần Duệ.
Ngoảnh lại thấy Bạch Nhược Y còn đang ngủ, Thẩm Đình Thâm sợ đánh thức cô nên đành gửi một tin nhắn qua Trần Duệ, nhờ cậu ta điều tra xem Sở Vũ Triết về nước với mục đích gì.
Sau khi nhận được hai chữ “Ok” mà Trần Duệ gửi đến, Thẩm Đình Thâm mới yên tâm một chút. Anh cất di động, cảm thấy Bạch Nhược Y ôm tay mình ngày càng gắng sức, càng ôm càng chặt.
Thẩm Đình Thâm quay đầu lại nhìn cô, thấy gương mặt cô xinh đẹp nhưng lại tái nhợt hẳn đi. Giữa hai hàng lông mày của cô lại có một thung lũng núi”, trên trán chi chít những giọt mồ hôi li ti. (*) Thung lũng núi: Khi bạn nhíu mày thì phần giữa hai hàng mày sẽ hơi lõm xuống, hai đầu mày hơi gồ lên, vì thế tạo thành thung lũng giữa núi.
Rõ ràng anh chỉ gửi tin nhắn thôi mà sao cô lại hóa thành thế này rồi? Gặp phải ác mộng ư?
Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y như vậy, đáy lòng anh thấp thỏm lo lắng. Thậm chí anh thấy cơ thể cô bắt đầu run rẩy, cả người dần dần cuộn lại.
Thẩm Đình Thâm không hề nghĩ ngợi mà nằm thẳng xuống bên cạnh cô, nằm đè lên chăn rồi ôm chặt cô vào lòng mình.
Anh dịu dàng lặp lại từng lời vào tai cô: “Đừng sợ, đừng sợ, tôi ở ngay bên em.” Trong cơn ác mộng, dường như Bạch Nhược Y đã nghe thấy tiếng Thẩm Đình Thâm. Bởi vì quá sợ hãi nên cô vội vã ôm chặt lấy cánh tay anh, bây giờ cô dần dần thả lỏng. Một lát sau, Thẩm Đình Thâm cảm thấy hình như cánh tay mình bị Bạch Nhược Y ôm đang bắt đầu run rẩy. Anh thử cử động nhưng lại không muốn quấy nhiễu đến cô, do đó động tác vừa ngốc nghếch vừa buồn cười. Anh cũng không định rút tay ra, chỉ muốn điều chỉnh tư thế tay một chút mà thôi.
Thẩm Đình Thâm không để ý thấy Bạch Nhược Y sau lưng mình đang từ từ mở mắt ra. Cô rũ mắt một cái đã nhìn thấy cánh tay anh trong lòng mình, còn anh thì đang dè dặt cẩn thận làm động tác thay đổi vị trí cánh tay, mọi hành động ấy đều bị thu hết vào tầm mắt cô.
Đổi môi anh đào tái nhợt khẽ nhếch lên, mùi nước hoa trên cơ thể anh lấp đầy mũi khiến cô có cảm giác an tâm.
Cô lại nhắm mắt, lưu luyến giây phút này, muốn ngủ thêm một lát nữa.
Nhưng cô lại không ngủ được, đột nhiên run bắn cả người! Bạch Nhược Y, mày đang làm gì vậy? Mày nên rời xa Thẩm Đình Thâm chứ, sao mày có thể làm như vậy...
Chỉ một lát thôi, chỉ một lát thôi...
Hai giọng nói hỗn loạn vang lên trong đầu cô, sau cùng cô khẽ cắn môi, mở mắt ra.