Mỗi lần nhớ đến chuyện này, Cố Thần Trạch đều nghĩ mãi cũng không hiểu được. Tuy trong chuyện làm ăn có lúc Thẩm Đình Thâm dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn, mặt mũi cũng lạnh lùng như băng tuyết nghìn năm.
Nhưng Cố Thần Trạch hiểu Thẩm Đình Thâm, anh sẽ không tuyệt tình đến thế. Cố Thần Trạch thoát khỏi dòng suy nghĩ, nói tiếp, “Một năm trước cậu gây ra thương tổn lớn tới mức nào cho cô ấy hẳn cậu còn rõ hơn tôi. Nếu cậu đã đẩy cô ấy ra xa, chuyện đến nước này, cớ gì cậu còn phải quấn mãi lấy cô ấy.” Từ khi Cố Thần Trạch nhắc tới chuyện một năm trước, những đường gân xanh trên chiếc2cổ dài của Thẩm Đình Thâm đã thoắt ẩn thoắt hiện.
Có thể nhìn ra được Thẩm Đình Thâm đang cố hết sức đè nén điều gì. Nhắc đến chuyện một năm trước, anh quả thực biết rõ hơn Cố Thần Trạch rằng anh đã làm tổn thương Bạch Nhược Y sâu đến nhường nào.
Cố Thần Trạch mãi không nghe thấy Thẩm Đình Thâm tiếp lời, chỉ thấy anh đang nốc rượu ừng ực. Chất lỏng lành lạnh chảy ra từ khóe miệng Thẩm Đình Thâm mem theo cổ anh, cuối cùng nhuộm ướt áo sơ mi của anh.
“Cậu có biết nếu hồi đó không phải vì cậu làm tổn thương Nhược Y đến vậy thì tới bây giờ cô ấy cũng sẽ không kháng cự tình7cảm như thế không. Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi đầu, đang là độ tuổi có nhiều cảm xúc nhất. Mà cậu tự nhìn Bạch Nhược Y hiện tại xem, hiện tại cô ấy cố gắng khống chế nội tâm của bản thân, để nội tâm biến thành một đầm nước chết...” “Đủ rồi.” Thẩm Đình Thâm ném chiếc cốc rỗng trong tay xuống đất, mở mắt nhìn Cố Thần Trạch trừng trừng, tay phải siết chặt lại thành nắm. Yết hầu Cố Thần Trạch khẽ trượt, anh đã từng thấy dáng vẻ này của Thẩm Đình Thâm. Hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trước trán gồ lên rõ ràng.
Đó là hồi còn học đại học, Cố Thần Trạch bị mấy tên thanh niên lêu1lổng cướp giật, bị Thẩm Đình Thâm biết được. Khi ấy họ không muốn kéo chuyện của bản thân vào chuyện của gia tộc mình, hai người quyết định phải cùng dạy cho mấy tên thanh niên lêu lổng đó một bài học.
Hai người tìm đến bảy tám tên thanh niên đó, hùng hổ đánh nhau với bọn chúng.
Khi ấy, Cố Thần Trạch liếc nhìn Thẩm Đình Thâm qua khoảng trống, anh của thời điểm đó chính là dáng vẻ này, tựa như một con sư tử cuồng nộ đang bùng nổ vậy. Cố Thần Trạch rủ mày nhìn những mảnh cốc vỡ la liệt trên nền, khẽ hỏi, “Cậu muốn ra tay với tôi à?” Mấy đường gân xanh ở mu bàn tay Thẩm Đình7Thâm nổi lên cuồn cuộn, lồng ngực anh cũng phập phồng không dứt vì cơn giận dữ trong lòng. “Thôi vậy, hôm nay uống đến đây thôi.” Thẩm Đình Thâm thở ra một hơi nặng nề, quơ tay cầm áo vest lên, đi ra ngoài. Chuyện một năm trước hòa với men rượu trong cơ thể đang tái hiện chân thực trong đầu Thẩm Đình Thâm. Khi ấy quả thực là bản thân anh không biết quý trọng nên mới để Bạch Nhược Y kiên quyết đòi ly hôn như thế.
Chu Kỳ ngủ một giấc đến mười giờ sáng mới tỉnh lại, cô ta đi chân trần trên cầu thang mà cũng không phát ra chút tiếng động nào.
Phòng khách dưới tầng truyền đến giọng nói0lo lắng của dì Trần, “Hôm nay mấy người đừng nhắc đến chuyện trên báo với cô chủ, biết chưa? Lúc có mặt cô chủ, không ai được phép nghịch di động!” “Biết rồi, biết rồi.” Mấy người làm người trước người sau đều đồng ý.
Dì Trần trông rầu rĩ, rút hết ổ cắm điện cho tivi trong nhà ra. “Báo viết gì?” Chu Kỳ lạnh lùng hỏi, bất thình lình lên tiếng sau lưng dì Trần. Di Trần sợ đến mức toát mồ hôi hột, nghiêng đầu qua nhìn Chu Kỳ. Một mái tóc dài xõa rối sau lưng, một khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đến cả đôi môi đỏ cũng nhợt nhạt không có chút sắc màu nào khiến người ta phải hết hồn. Dì Trần hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa đau xót, “Cô chủ xuống đây lúc nào thế? Đã đói chưa, tôi vào bếp mang canh nấm tuyết lên cho cô chủ nhé.” Dứt lời, dì lại hỏi người làm nữ đang lau bàn ở bên cạnh, “Hôm nay phòng bếp có nấu canh nấm tuyết không?” Người làm nữ dừng động tác lại rồi ngẫm nghĩ, “Hình như có nấu canh nấm tuyết...” “Ờ, vậy tôi đi vào bếp bưng một bát cho cô chủ.” Di Trần vừa nói vừa vội vã đi vào nhà bếp. Chu Kỳ vươn tay kéo áo dì Trần, nói với giọng bình thản mà trầm thấp, “Dì lấy di động trong phòng cháu đi rồi đúng không?”
“Tôi không, tôi không vào phòng cô chủ.” Dì Trần nói xong thì hoang mang nuốt nước bọt, thực sự dì không lấy di động của Chu Kỳ đi. Người lấy di động của Chu Kỳ là Chu phu nhân.
“Đường dây mạng trong nhà cũng là dì cắt đúng không?” Chu Kỳ nhìn dì Trần trân trân tựa như con búp bê sứ không có tình cảm.
Dì Trần thấy vậy thì lòng vô cùng khó tả, nghĩ đến nội dung trên báo thì lại càng thương Chu Kỳ, “Ngoan, cô chủ đợi tôi một lúc, tôi đi bưng đồ ăn cho cô, chúng ta ăn trước đã, ăn rồi hãy nói tiếp được không.”
“Đưa di động cho cháu.”
Dì Trần trông rất khó xử, nhưng vẫn cười khan, “Ăn xong tôi sẽ đưa cho cô chủ, ngoan nào...”
“Cháu cần di động, ngay bây giờ! Ngay lập tức! Đưa cho cháu!” Chu Kỳ đột nhiên quát lên, cắt ngang lời dì Trần, đôi mắt cô ta thoáng chốc đã đỏ au. Cảnh tượng ấy đáng sợ đến nỗi người làm vẫn đang lau bàn, bưng chậu lên phải lui xuống ngay, không dám nán lại phòng khách thêm nữa. Dì Trần lí nha lí nhí hồi lâu, rồi vẫn không muốn đưa di động cho Chu Kỳ, hai tay ấn chặt túi mình. Chu Kỳ thấy vậy bèn đoạt luôn chiếc di động trong túi dì Trần. Móng tay nhọn hoắt của cô ta xẹt qua mu bàn tay dì Trần, dì Trần đau đớn nhíu mày nhưng vẫn một mực bảo vệ chiếc túi, “Tiểu thư, cô đừng như vậy, chúng ta ăn cơm trước đã được không...” “Di đưa cho cháu, đưa cho cháu!” Chu Kỳ hét lớn, nét mặt càng trở nên dữ tợn, thậm chí có hơi cực đoan. Trong ấn tượng của dì Trần, Chu Kỳ vẫn luôn ngoan ngoãn ngọt ngào, lương thiện, biết cách làm người, lịch sự trong cách đối đãi với người khác.
Bởi vì từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục tốt nên những đặc điểm đó đã khắc sâu vào trong xương cốt Chu Kỳ.
Trước giờ Chu Kỳ chưa từng mất kiểm soát, thậm chí giống một người điên như lúc này. Trong lúc dì Trần đang thoáng thất thần, Chu Kỳ trợn trừng hai mắt, cắn vào mu bàn tay dì Trần.
Dì Trần đau đớn hét lên một câu rồi lập tức buông tay.
Chu Kỳ mau chóng lục ra được di động từ trong túi dì, mở tiêu đề phía trên trình duyệt ra, dòng chữ đập thẳng vào khiến mắt cô ta đau nhức nhối.