Thẩm Đình Thâm dừng động tác trên tay lại, rốt cuộc cũng hiểu ý của Bạch Nhược Y. Có lẽ là có người nào đó đã gạt cô. Anh nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, nhất định là cái bẫy gì đó.
Thẩm Đình Thâm cũng không vội giải thích, anh để đối đũa trong tay xuống, lau miệng: “Chuyện hôm qua là như thế nào, em kể lại từ đầu tới cuối cho tôi.”
Bạch Nhược Y chần chừ một lát nhưng vẫn kể lại tường tận: “Không phải hôm qua anh đi họp sao, tôi làm xong bài thi một lúc lâu, liền muốn đi nhà vệ sinh trước, nhưng ở ngoài cửa lại nghe có người nói anh đang đùa giỡn tôi. Người đó nói rằng chuyện hợp tác, anh đã sớm quyết định xong với nhà họ Chu, còn nói anh sẽ ký hợp đồng với2nhà họ Chu ở hội nghị. Lúc ấy tôi trở lại phòng làm việc chờ anh, cuối cùng cũng nghe Lý Lâm nói anh đi bàn chuyện hợp tác rồi...”
“Cho nên, em chạy đến hội nghị sao? Là Lý Lâm nói với em tôi ở đây hả?” Thẩm Đình Thâm nhíu đôi mày kiếm, trầm giọng dò hỏi.
Bạch Nhược Y gật đầu một cái, nói tiếp, “Chờ lúc tôi đến thì nhìn thấy Chu Kỳ, cô ấy nói với tôi là anh và nhà của cô ấy đã ký hợp đồng xong rồi, sau đó dẫn tôi đến tiệc rượu, tôi muốn tìm anh hỏi rõ ràng chuyện này là như thế nào. Kế tiếp có một người tự xưng là bạn của ba tôi, mời tôi một ly rượu, chính là ly rượu bỏ thuốc đó.”
Bây giờ kể lại, Bạch Nhược Y vẫn còn sợ. Nếu không phải7phản ứng của cô cũng coi như nhanh nhạy, nếu như lúc ấy cô đi theo bóng lưng của người nọ, ai biết sẽ xảy ra cái gì. Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm gợn sóng mãnh liệt, tựa như có vài tia tàn nhẫn, “Xem ra có người gài bẫy em, tôi thật sự đã ký hợp đồng với nhà họ Chu...” “Anh! Anh thật sự đã sớm..” Bạch Nhược Y vỗ bàn đứng dậy, nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm từ trên cao xuống. Thẩm Đình Thâm phất tay với cô, bảo cô ngồi xuống, “Bình tĩnh một chút, hợp đồng tôi và nhà họ Chu ký là hợp đồng khác.” Lúc này Bạch Nhược Y mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại di động trên bàn. Sắp 8 giờ rồi, cô phải đi1làm.
“Này, vậy còn chuyện anh đồng ý với tôi? Hợp tác với công ty của chúng tôi...” Bạch Nhược Y hơi lộ vẻ lo lắng nói. Bàn tay để dưới bàn của cô đã sớm đan vào nhau, vừa hồi hộp lại vừa lo lắng.
Thẩm Đình Thâm nhìn vẻ vội vàng của Bạch Nhược Y, thản nhiên mỉm cười. Anh liếc nhìn bữa sáng trước mặt cô, hôm nay cô ăn rất ít, chẳng được mấy miếng. Có lẽ cô cũng ăn không vào, vì vậy anh lấy hợp đồng đã ký xong từ sau lưng ra, đưa cho Bạch Nhược Y. Nhận được hợp đồng mà cằm Bạch Nhược Y tưởng như đã sắp rơi xuống, cuối cùng cô cũng làm được rồi.
“Anh... làm hợp đồng lúc nào vậy?” Bạch Nhược Y vừa mừng vừa sợ, vội vàng mở hợp đồng ra nhìn thử. Thẩm thị thật sự7ký kết hợp đồng với công ty cô lần nữa, nét chữ rồng bay phượng múa ở cuối trang chính là chữ ký của Thẩm Đình Thâm, không thể sai được. Khoé miệng Thẩm Đình Thâm nở nụ cười vui vẻ, dịu dàng trêu ghẹo, “Được rồi, lẽ ra muốn cho em ăn sáng xong rồi đưa em đi làm. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của em chỉ sợ là hận không thể vọt đến công ty báo cáo kết quả thôi.” Bạch Nhược Y cầm hợp đồng như cầm vàng bạc châu báu, cẩn thận để vào trong túi xách. “Chờ một chút, rõ ràng anh nói phải xem thử bài thi của tôi, nếu đạt yêu cầu mới ký hợp đồng. Tôi thấy hình như là chữ ký trên hợp đồng này đã sớm ký xong rồi, cho nên ngay từ đầu anh đã chuẩn bị0ký hợp đồng với tối đúng không?” Bạch Nhược Y vừa hớn hở nói, vừa híp mắt quan sát Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm rõ ràng là xấu hổ, đành ho khan một tiếng, giơ tay lên sờ mũi, “Sao em biết tôi không có xem bài thi của em chứ? Được rồi, về phần là ai hãm hại em, nếu chuyện này xảy ra ở trong công ty của tôi, tôi nhất định sẽ điều tra tới cùng. Em có rảnh thì kể rõ ràng tỉ mỉ mọi chuyện lại lần nữa cho tôi, bao gồm nghe người nào nói, đã gặp những ai.”
“Anh đừng mong chuyển đề tài với tôi, về phần là ai hãm hại tôi, chuyện này dĩ nhiên phải tra. Nhưng bây giờ không vội, anh giải thích rõ trước, rốt cuộc anh đang có âm mưu gì?” Bạch Nhược Y không chịu để Thẩm Đình Thâm chuyển đề tài này. “Tôi có âm mưu gì? Tôi lại không làm gì em, có thể có âm mưu gì chứ?” Thẩm Đình Thâm thản nhiên nhắm mắt, hàng lông mi dài che đi ánh mắt của anh, khiến cô không biết anh đang suy nghĩ gì.
“Rõ ràng anh muốn ký hợp đồng với tôi, tại sao còn bắt tôi phải ở bên anh vài ngày chứ?” Bạch Nhược Y lại hỏi thẳng một lần nữa.
Thẩm Đình Thâm đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng lấp lánh cuộn trào trong mắt, “Không sai, tôi chỉ muốn tìm một cơ hội để có thể nâng cao quan hệ giữa chúng ta hơn một chút. Cho tới bây giờ, tôi vẫn muốn làm lại từ đầu với em, điểm này không tính là âm mưu chứ? Tôi cho là chuyện này, trong lòng em và tôi đều biết rõ.” Bạch Nhược Y hơi ngẩn ra, cô vốn chỉ hỏi chơi thôi, không ngờ Thẩm Đình Thâm đột nhiên lại nghiêm túc như thế.
Cô căng thẳng đưa lưỡi ra liếm môi dưới, đột nhiên không biết nói tiếp như thế nào.
Không khí cũng trở nên rất lúng túng, làm cho người ta không thở nổi. Bạch Nhược Y chậm rãi vươn tay ra lấy điện thoại di động trên bàn, giả vờ như rất bình tĩnh xem thời gian. “Ừ... Bây giờ sắp đến giờ làm việc, tôi phải đi về báo cáo kết quả. Anh biết mà, tôi đã làm giấy cam kết bảy ngày với Đổng sự công ty, không thể chậm trễ.” Nói xong, cô cũng không nhìn vào mắt Thẩm Đình Thâm, xách túi lên bỏ chạy.
Cho dù cô không thấy vẻ thất vọng trong mắt Thẩm Đình Thâm nhưng cô cũng có thể đoán ra vẻ mặt của anh lúc này.
Nhất định là ánh mắt anh đã bớt đi chút lạnh nhạt thường ngày, lại nhiều thêm vẻ phức tạp.
Cô không dám nhìn, cô sợ mình sẽ không nỡ, sẽ mềm lòng. Cô biết rõ, mình và Thẩm Đình Thâm tuyệt đối không thể nào có cơ hội ở bên nhau. Bạch Nhược Y vừa đi thật nhanh, vừa lắc đầu để mình đừng suy nghĩ những thứ vô dụng này nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là cầm hợp đồng trong tay, hung hăng quăng vào mặt những Đổng sự kia!
Đợi cô đến của công ty thì mấy bảo vệ ngăn cản cô, không để cho cô đi vào.
“Tôi mới không tới làm vài ngày, mà mấy người đã không nhận ra sao?” Bạch Nhược Y hung dữ nhìn bảo vệ.
Có hai bảo vệ lộ vẻ khó xử, bởi vì bình thường Bạch Nhược Y đối xử với bọn họ không tồi, giờ họ lại đối xử với Bạch Nhược Y như vậy, đáy lòng có hơi không nỡ.
“Không phải chúng tôi làm khó cổ, chỉ là có vài vị Đổng sự đặc biệt căn dặn. Nếu trước tám giờ ba mươi phút hôm nay, cô không có đến công ty, thì chúng tôi không thể để cô đi vào.” Một người bảo vệ trong đó nhíu lông mày giải thích, mặc dù không muốn cản Bạch Nhược Y, nhưng anh ta cũng không dám trái lời của Đổng sự.