Mấy cô gái kia nghe vậy thì không hiểu gì cả: “Cô đang nói gì thế? Chúng tôi đâu có hỏi nhiều đến vậy...” “Không có gì đâu, không có gì đâu, tôi nói nhiều quá, trong một lúc không kiềm chế kịp.” Thư ký vén tóc mình lên để giảm bớt sự xấu hổ. Đương nhiên Bạch Nhược Y nghe thấy câu nói kế tiếp của cô ta, cho dù đầu óc cô muốn chống lại tiếng nói đó, nhưng cô ta cất cao giọng như vậy, không muốn nghe cũng khó. Bạch Nhược Y không rõ mình đã trở lại văn phòng của Thẩm Đình Thâm bằng cách nào, cô ngồi xuống ghế sofa với vẻ rã rời. Từng tin nghe được đang dần lướt qua trong đầu. Nếu thật sự đúng như lời cô thư ký2kia nói thì đêm qua Thẩm Đình Thâm đã quyết định hợp tác với Chu gia, vậy sáng nay anh đồng việc cô hoàn thành bài kiểm tra rồi sẽ cùng công ty cổ hợp tác, chẳng lẽ đều là gạt người sao?
Không, sẽ không như thế đâu!
Bạch Nhược Y, mày không được hoài nghi Thẩm Đình Thâm nữa. Lần trước mày không tin anh ấy, điều đó đã khiến việc hợp tác chấm dứt.
Nói không chừng chuyện mà cô thư ký kia nghe được là chuyện hợp tác khác, không trùng tới việc công ty mình hợp tác.
Bạch Nhược Y vừa kìm nén lửa giận trong lòng, vừa tự làm mình tỉnh táo lại. Không có việc gì, không có việc gì, dù sao thì Thẩm Đình Thâm đã đi họp rồi.
Bạch Nhược Y lấy điện thoại ra,6nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình. Cô thấy vài cuộc điện thoại mà Cố Thần Trạch gọi tới, trước đó khi đang làm bài kiểm tra thì cô chỉnh cho di động không phát ra tiếng, do đó không nghe được tiếng chuông.
Bạch Nhược Y cũng không nghĩ nhiều, lập tức gọi lại một cuộc.
“Em thấy anh gọi cho em tận mấy cuộc điện thoại, sao vậy? Có chuyện gì ư?” Có tiếng rất ồn từ đầu dây bên kia truyền sang, một hồi sau thì tiếng đóng cửa “rầm” truyền đến, kế đó Cố Thần Trạch mới đáp lời cô: “Không có việc gì, không có việc gì đâu.” Bạch Nhược Y không phải kẻ ngốc. Cô biết chắc chắn là Hội đồng quản trị đang gây áp lực cho Cố Thần Trạch: “Rốt cuộc là3chuyện gì xảy ra? Có phải trước đó đám Đổng sự lại ép anh không?” “Đừng nói nữa, anh vẫn có thể giải quyết. Em ở bên đó sao rồi? Bàn bạc với Thẩm Đình Thâm thế nào?” Chỉ nghe qua cô cũng cảm nhận được giọng nói của Cố Thần Trạch đã mệt mỏi đến mức không kiểm nổi. Mấy ngày qua, Bạch Nhược Y vẫn luôn ở trong công ty của Thẩm Đình Thâm, nhưng mọi áp lực trong công ty nhà cô lại để một mình Cố Thần Trạch gánh vác. Nghĩ đến đây, cảm giác hổ thẹn trong cô càng thêm mãnh liệt. Đúng vào lúc này, cô lại nghe được chuyện Thẩm Đình Thâm muốn ký hợp đồng với Chu gia. Điều đó khiến tinh thần cô ngày càng không yên, thậm chí có9cảm giác muốn giậm chân: “Em... vẫn ổn, sáng mai họp mới có thể lấy lại hợp đồng hợp tác.” “Ừ, em cũng đừng quá miễn cưỡng, đừng áp lực quá lớn. Dù thế nào đi nữa, anh nhất định sẽ giữ em ở lại công ty. Không ai có thể đuổi em đi, không ai được phép hết!” Cố Thần Trạch kiên quyết nói.
Ánh mắt Bạch Nhược Y bỗng ươn ướt, suýt chút nữa cô đã thốt ra chuyện mà mình vừa nghe được với anh. Song, cô nghĩ tới việc anh đã chịu áp lực đủ lớn, nếu không phải anh gần như sụp đổ thì trước đó đã không gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy.
“Ừ, em đi tìm Thẩm Đình Thâm trước đây.”
“Ừm, cố lên.” Bạch Nhược Y bỏ điện thoại vào trong4túi, trong lòng rối bời, rất lâu sau vẫn chưa thể bình ổn lại được. Cô không biết mình có nên tiếp tục tin tưởng Thẩm Đình Thâm không, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Hình ảnh ở cùng với Thẩm Đình Thâm mấy ngày qua hiện ra rành rành trước mắt, cô không muốn tin tất cả những chuyện đó đều là mưu kế của anh, ánh mắt cô rơi vào bài kiểm tra ở cách đó không xa.
Đây là bài kiểm tra mà anh tự tay ra đề, anh sẽ không nhàm chán như vậy chứ...
Khi cô đang dần bình ổn trở lại, lúc cõi lòng từ từ quyết định sẽ thiên vị Thẩm Đình Thâm thì Lý Lâm bước vào, anh ta nhìn thoáng qua cô: “Hiện tại sắp đến giờ cơm trưa rồi, hay là cô Bạch ăn trước đi ạ?”
“Thẩm Đình Thâm đâu?” Bạch Nhược Y lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Lý Lâm, ánh mắt cô vội vã nhìn chằm chằm anh ta. Lý Lâm xoa gáy tỏ vẻ không rõ chân tướng: “Tổng giám đốc đi bàn chuyện hợp đồng với người khác, vừa ra khỏi cuộc họp đã được bên đối tác mời đi rồi ạ.” Câu nói của Lý Lâm như tiếng sấm giữa ngày hè giáng xuống trúng người khiến Bạch Nhược Y sợ hãi, cổ họng cô gần như run rẩy: “Bọn họ đi đâu để bàn chuyện hợp đồng vậy?”
Lý Lâm há miệng, vừa định nói thì thư ký đã đột ngột bước tới vỗ vai anh ta, cười tủm tỉm: “Giám đốc Phòng kế hoạch đang tìm anh kìa.”
Lý Lâm vô trán: “Ôi trời ơi tôi quên mất.” Nói xong, anh ta cuống quýt nói với Bạch Nhược Y: “Cô mau đi ăn cơm đi, tôi có việc phải chạy đi xử lý trước.”
Nói xong, không đợi Bạch Nhược Y trả lời, anh ta đã mau chóng rời khỏi văn phòng. Chỉ còn lại Bạch Nhược Y và cô nàng thư ký, đôi bên nhìn nhau. Từ tận đáy lòng cả hai đều biết Thẩm Đình Thâm đi đâu...
Bạch Nhược Y bỗng che giấu vẻ mặt của mình: “Có phải anh ấy đến câu lạc bộ cao cấp trực thuộc công ty các người không?” Cô nàng thư ký tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Sao cô biết được... À không, chuyện đó...” Cô ta ấp úng, không biết đang nói cái gì. Bạch Nhược Y không để ý được nhiều như vậy, cho dù trong đầu cô vang lên từng đợt rằng phải tin tưởng Thẩm Đình Thâm, phải tin tưởng Thẩm Đình Thâm. Nhưng chân cô đã thật sự chạy vào thang máy, vội vã rời đi. Dù sao Bạch Nhược Y cũng từng là vợ trước của Thẩm Đình Thâm, đương nhiên cô biết địa chỉ sản nghiệp của chồng cũ mình ở đâu. Thư ký đứng tại chỗ, nhìn cô chạy đi xa. Cô ta cầm tờ giấy màu trắng trong tay, mở ra xem rồi lập tức nở nụ cười khinh thường, thậm chí còn phát ra tiếng “hư” mỉa mai. Sau đó, cô ta ném tờ giấy trong tay vào thùng rác ngay bên cạnh, không thèm liếc mắt thêm lần nào. “Alo, bây giờ Bạch Nhược Y đang tới câu lạc bộ, trông dáng vẻ rất gấp gáp. Khoảng 20 phút nữa, hẳn là cô ta sẽ tới đây.” “Tốt, cô không để ai khác nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô và cô ta chứ?” Giọng nữ ở đầu dây bên kia khẽ lên tiếng xác nhận. “Ừ, không có. Ngoại trừ Bạch Nhược Y và bạn bè tôi nghe được chuyện ở câu lạc bộ, ngoài ra không có bất kỳ ai nghe thấy cả.” Trên mặt thư ký nở nụ cười đắc ý: “Tôi làm việc, cô cứ yên tâm.” “Ừ, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô, cô có thể chia cho mấy chị em của mình một chút.”
“Được.”