Là địa chỉ.
Hạ Tiêu Tiêu đã ngồi ở quán cà phê đối diện quán trà từ sớm, ngồi một hồi lâu mới thấy Chu Kỳ cúi đầu, từ trong quán trà bước nhanh ra ngoài.
Hạ Tiêu Tiêu đứng dậy đi ra, ngăn lại đường đi của Chu Kỳ: “Cô Chu, đến quán cà phê ngồi một lát đi.” Chu Kỳ nghe tiếng đã biết là Hạ Tiêu Tiêu, trong lòng âm thầm nói một câu xui xẻo, thiếu gì lúc mà lại chạm mặt Hạ Tiểu Tiêu lúc này. Chu Kỳ nghiêng đầu tránh đi, không muốn Hạ Tiêu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình: “Sao cô lại ở đây?”
Hạ Tiểu Tiểu cười lạnh trong lòng, đôi mắt Chu Kỳ đã đỏ au vì khóc, tưởng cô ta không thấy hay sao?
Nhưng cô ta cũng không vạch trần Chu2Kỳ, mà tiếp tục mời: “Tôi có một số việc muốn bàn với cô, đứng trên đường như vậy cũng không tiện nói chuyện, hay là kiểm chỗ ngồi xuống trước đi đã.” “Vậy cô dẫn đường đi.” Chu Kỳ giơ tay chỉ về phía trước, lại hơi sợ Thẩm Đình Thâm cũng đi ra, bắt gặp mình và Hạ Tiêu Tiêu đang đứng cùng nhau, nên liền vội bước nhanh về phía trước mấy bước. Hai người đi vào quán cà phê, Chu Kỳ đã ổn định tâm trạng của mình, trong mắt không còn bất kỳ giọt nước mắt nào, ngược lại lại tạo cho người khác cảm giác đau lòng. Chu Kỳ dựa lưng vào ghế, cầm ly cà phê nóng trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Đôi môi đỏ như6lửa của Hạ Tiểu Tiểu hơi nhếch lên, trong đôi mắt hiện rõ ý cười: “Trước đó không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Mấy ngày nay Bạch Nhược Y nhất định sẽ mượn cớ vì công việc mà đến đây dây dưa với Thẩm Đình Thâm. Tôi chỉ muốn tìm cô để xác nhận xem sự việc kia có xảy ra hay không mà thôi.”
Chu Kỳ tất nhiên không tin vào lời nói bịa đặt của Hạ Tiêu Tiêu, Bạch Nhược Y vừa đến tìm Thẩm Đình Thâm chưa được bao lâu, đã bị cô ta bắt gặp. Mà Hạ Tiếu Tiếu lại đúng lúc đến tìm cô ta như vậy?
Nhưng Chu Kỳ vẫn không dám nhìn thẳng vào gương mặt Hạ Tiêu Tiêu, sợ đôi mắt của mình vẫn còn đỏ hoe, khiến Hạ Tiêu Tiêu chê cười.
Thế3nên cô ta giả vờ như không thèm để ý, lấy điện thoại di động ra tùy tiện lướt weibo: “Không thể nào, tôi mới vừa gặp Thẩm Đình Thâm, còn có Bạch Nhược Y một lần, mà cô đã đến hỏi tôi rồi? Làm gì trùng hợp đến vậy, cô thành thật nói xem, có phải cô đã giở trò gì đó ở công ty Thẩm Đình Thâm hay không, vậy nên ba người chúng tôi vừa gặp mặt, cô đã biết rồi?” Chuyện lần trước ở Cục Cảnh sát cũng vậy, Hạ Tiêu Tiêu làm sao có thể biết được tình huống lúc đó.
Ha Tiêu Tiêu giống như đã biết trước Chu Kỳ sớm muộn gì cũng hỏi vấn đề này, nên cô ta bình tĩnh cười đáp: “Cô Chu quả nhiên rất thông minh, có điều tôi thực sự9không hề giở trò gì ở công ty Thẩm Đình Thâm, cũng không cài người vào đó. Chỉ là do tôi vẫn còn quan hệ hợp tác làm người đại diện với Bạch Nhược Y, nên những hoạt động của Bạch Nhược Y, ít nhiều gì tôi cũng biết được một chút. Tôi chỉ biết hôm nay Bạch Nhược Y đến tìm Thẩm Đình Thâm, chỉ là không biết ba người đã chạm mặt nhau.”
Ngón tay dài, nhỏ nhắn của Chu Kỳ vẫn lưới điện thoại, thế nhưng cô ta lại không hề đọc một nội dung nào hiển thị trên màn hình. Cũng không phải cô ta không tò mò xem Hạ Tiêu Tiêu đã giở thủ đoạn gì với Bạch Nhược Y, bởi hiện tại cô ta chỉ muốn đối phó với Bạch Nhược Y! Đều bởi vì Bạch Nhược4Y, cô ta mới phải chịu nỗi nhục lớn như vậy.
“Được rồi, nói vào chuyện chính đi. Bây giờ tôi đã tin tưởng lời cô nói, tôi tin rằng Bạch Nhược Y vẫn luôn dây dưa với Thẩm Đình Thâm, cô đã hài lòng chưa?” Tâm trạng Chu Kỳ đã vô cùng kém, nên cô ta cũng không muốn nói nhảm với Hạ Tiểu Tiểu nữa, chỉ tốn thời gian.
Ha Tiểu Tiểu bĩu môi, tốt xấu gì cũng đã gặp qua Chu Kỳ vài lần, cô ta còn cho rằng phải tốn thêm một đống lời nói để thuyết phục Chu Kỳ nữa chứ, ai dè không ngờ lần này Chu Kỳ lại thẳng thắn như vậy: “Tôi đã từng nói với cô rồi, Bạch Nhược Y không phải là người đơn giản như dáng vẻ cô ta thể hiện đầu. Cô ta một bên thì dây dưa với Thẩm Đình Thâm, một bên thì quyến rũ cấp trên của mình - Cố Thần Trạch, bản lĩnh lớn vô cùng.”
“Những việc này tôi đều đã thấy, cô cũng đã từng nhắc đến nhiều lần rồi, cô có thể kể tin tức nào hữu dụng tí không?” Chu Kỳ bắt chéo chân, sau đó nâng ly cà phê lên. Chu Kỳ cố ý uống cà phê với tốc độ rất chậm, để nhìn cái bóng hiện trên mặt nước cà phê, xem ánh mắt mình đã hết đỏ hay chưa.
“Được, vậy tôi cũng không nói lòng vòng nữa. Bây giờ cô đã muốn hợp tác với tôi, đối phó với Bạch Nhược Y chưa?” Hạ Tiêu Tiêu bình tĩnh nói, trong đôi mắt toát lên sự tự tin. Trong lòng cô ta lại đang âm thầm kết luận, lần này Chu Kỳ nhất định sẽ đồng ý với mình. Chu Kỳ thấy được từ mặt nước cà phê, ánh mắt mình đã tốt hơn. Vì vậy cô ta cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hạ Tiểu Tiểu: “Vậy nói nghe thử kế hoạch của cô trước, nếu quá ngu xuẩn thì tôi sẽ không hợp tác với cô đâu.”
Trong lòng Hạ Tiêu Tiêu thầm hừ lạnh một tiếng, cho tới tận bây giờ, Chu Kỳ vẫn có thể duy trì được bộ dạng kiêu ngạo kia một cách hoàn hảo. “Vậy được, tôi sẽ nói kế hoạch của tôi trước. Tôi ở công ty Bạch Nhược Y nghe nói cô ta bây giờ có rất nhiều hạng mục hợp tác với Thẩm Đình Thâm, cho nên...” Hạ Tiêu Tiêu đối với chuyện lập kế hoạch hãm hại người khác vẫn luôn làm không tệ, do đó chỉ nói vài câu đã kể hết. Chu Kỳ cũng không thể nào bắt bẻ kế hoạch này, hèn chi lúc đầu gặp mặt cô ta thấy quan hệ của Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y lại lúng túng như vậy. Hạ Tiểu Tiểu này quả nhiên có thủ đoạn không nhỏ, Chu Kỳ nhẹ ho hai tiếng, giả vờ như đang suy nghĩ. Mà Hạ Tiểu Tiểu chỉ chậm rãi bình tĩnh uống một ngụm cà phê, trong lòng đã sớm biết Chu Kỳ nhất định sẽ hợp tác với mình, nên cô ta tuyệt đối không hề sốt ruột.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Chu Kỳ đã chậm rãi gật đầu: “Vậy hãy làm theo lời cô nói đi, có điều nếu sau này Thẩm Đình Thâm tìm đến cô, cô không thể khai tôi ra. Nếu không...”
Trong lòng Hạ Tiểu Tiểu ngầm khinh bỉ tính cách dám làm không dám chịu của Chu Kỳ, tuy nhiên trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng lại nói một nẻo: “Cô yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, một mình tôi sẽ chịu. Tất nhiên sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của cô trong lòng Thẩm Đình Thâm.”
“Vậy thì được.” Lúc này Chu Kỳ mới thả lỏng tâm trạng, hợp tác với Hạ Tiêu Tiêu.
Cùng lúc đó, Bạch Nhược Y đã về đến công ty.
Hiện tại đã tan làm, thế nên Bạch Nhược Y đến phòng làm việc của mình sửa lại tài liệu xong, liên tỉnh về nhà. Đang ngồi trên ghế còn chưa kịp đứng dậy, cửa văn phòng đã bị đẩy ra. Nghe thấy tiếng động, Bạch Nhược Y nhìn lại, thấy Cố Thần Trạch đang nhíu chặt lông mày, vẻ mặt đầy tâm sự, đang chậm rãi đi tới. “Em đến chỗ Thẩm Đình Thâm bàn chuyện sao rồi?”
Bạch Nhược Y biết bây giờ Cố Thần Trạch đến tìm cô chắc chắn là vì chuyện này.
Cô hơi đau đầu nhìn Cố Thần Trạch, do dự không biết có nên nói chuyện cô đã đồng ý với Thẩm Đình Thâm cho Cố Thần Trạch nghe hay không. Bởi vì theo tính cách Cố Thần Trạch, nếu anh ta biết được việc này thì nhất định sẽ không để cô đi.
Nhưng mà nói thế nào đi nữa, Cố Thần Trạch cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô, nên cô có trách nhiệm nói rõ hết tất cả với anh ta.