Tay phải trên ngón giữa có đeo một cái nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản.
Mặt trên của chiếc nhãn có đính một viên đá nhỏ, bề mặt sáng bóng trơn mượt như gương, nhìn kỹ, bên trong viên đá giống như có dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
Trên cổ tay trái có một vết sẹo cũ, rất dài, hầu như vắt ngang toàn bộ cổ tay.
Tất cả những thứ này đều không phải của cô!
Cuộc đối thoại của hai người bên tai, dần dân không còn nghe được nữa.
Trong đầu lúc này, từng ý nghĩ hiện lên, cô lúc này mới ý thức được một việc.
Bắt lấy tay của một người y tá đứng gần đó, cô lo lắng hỏi: "Làm phiền, có thể cho tôi mượn một chiếc gương nhỏ. được không!"
Người y tá kia liền hoảng sợ, mấy giây sau liền lấy một chiếc kính trang điểm nhỏ ra từ trong túi.
Bạch Lăng run rẩy nhận lấy, trong gương lúc này hiện lên là một khuôn mặt trắng tinh.
Một khuôn mặt xa lạ tới cực điểm, rất đẹp, vô cùng đẹp, hàng lông mày đen nhánh, đôi môi anh đào, ánh mắt trong veo như nước, là một khuôn mặt cực kỳ quyến rũ.
So với khuôn mặt của cô còn muốn đẹp hơn gấp trăm lần, coi như là hai mươi lần Bạch Lăng công lại, cũng không thể sánh bằng người phụ nữ trong gương này.
Điều này khiến cô vô cùng sợ hãi, không kìm nén được nữa.
Bạch Lăng ôm mặt, hét lên một tiếng, chiếc gương liền rơi xuống đất, vỡ tan.
Cô ôm đầu, co rúc người lại: "Đây không phải là mặt tôi, không phải của tôi... không phải của tôi, không phải của tôi..."
Hai người vốn đang muốn nói chuyện, lập tức xoay người lại.
Người đàn ông áo đen vọt tới giường, thô lỗ xốc Bạch Lăng lên, túm áo cô, lạnh giọng quát:
"Lan San, con mẹ nó cô phát điên gì vậy, đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì cô..."
Trên mặt Bạch Lăng lúc này đã toàn là nước mắt, ánh mắt trong suốt long lanh, tràn ngập đau thương.
Giống như một người bị chết chìm, khát khao tìm lấy một tia hy vọng, một cọng rơm có thể cứu mạng cô.
"Tôi... tôi... không biết, tôi thực sự không biết...' Không biết tại sao lại trở thành như vậy.
Áo viện quá mức rộng, bởi vì trên người có nhiều chỗ bị tổn thương, cho nên sau khi bôi thuốc cho cô, sợ rằng sẽ bị rơi ra, người chăm sóc cũng không có mặc đồ lót cho cô.
Anh ta đứng như vậy, liền nhìn thấy rõ ràng cảnh xuân bên trong, không sót một chút gì.
Anh ta đứng như vậy, liền nhìn thấy rõ ràng cảnh xuân bên trong, không sót một chút gì.
Đôi gò bồng tròn trịa trắng nõn, theo nhịp thở của cô, mà chập trùng lên xuống.
Hương thêm mê người của cô đập vào mặt anh ta.
Bụng dưới bỗng nhiên căng cứng, giống như là bị giật điện, dùng sức vứt Bạch Lăng xuống giường, lui về sau một bước.
Loạn rồi, thực sự là loạn rồi...
Anh ta thật không ngờ chính bản thân mình lại có phản ứng trước một người phụ nữ hạ tiện như vậy, thật sự là trúng tà, trước đây anh ta cũng từng nhìn qua, nhưng hết lần này tới lần khác, lần nào cũng đều bị đả kích.
Càng nghĩ anh càng thầm lên án mình.
"Lan San, cô tốt nhất là thực bị mất trí nhớ, nếu để cho tôi phát hiện là cô giả bộ, tôi sẽ cô biết thế nào là sống không bằng chết!"
Thân thể Bạch Lăng không ngừng run rẩy, lời của anh ta, càng khiến cô không thể ngừng suy nghĩ.
Cô nào còn tâm trạng quản ai chết ai sống, cô hiện tại chỉ muốn biết sao mình lại lạc vào thân xác này!
Ông trời à, cô chưa bao giờ thích cuộc sống kiểu này, tại sao bây giờ lại ông trời lại muốn đẩy cô vào tình huống này chứ.
Trong lòng vị bác sĩ có chút nghi ngờ, thế nhưng cảm xúc của Bạch Lăng quá mức kích động, không thích hợp để anh chuẩn đoán bệnh.
Anh quay đầu ý bảo y tác tiêm cho cô một mũi thuốc an thần.
Tiêm xong, Bạch Lăng dần dần rơi vào hôn mê, nhưng dù là có đang trang cơn mê, khuôn mặt cô vẫn hiện lên vẻ ưu thương, chân mày nhíu lại, mang theo vẻ buồn bã khó tả, khiến người ta thoạt nhìn liền sinh lòng thương xót.
Người đều đi ra ngoài, duy chỉ có người đàn ông áo đen phiền não nhìn cô.
"Tôi không có thời gian ở đây, cô ta giao cho cậu, chỉ cần không chết, cậu muốn làm gì thì làm!"
Vị bác sĩ đẩy đẩy kính mắt, chế nhạo nói.
"Tôi cũng không dám xuống tay với "bà Minh", chỉ là để cho cô ta năm viện, tiết kiệm một phiền phức cho cậu, cậu còn ở đó mà lo mình có bị cô ta đoạt đi tấm thân xử nam sao? A... dựa vào gì, cậu lại xuống tay nặng như vậy?"
Anh ta còn chưa nói xong, người đàn ông đối diện, liền nằm chặt tay, đấm một phát vào bụng anh ta.
Cảm giác đau đớn ập tới, lục phủ ngũ tạng giống như sắp loạn lên rồi.
"Đáng đời..."
Thu nằm tay lại, nhẹ nhàng thổi một hơi, liền đút tay vào túi áo, tiêu sái rời đi.
Tác dụng của thuốc an thần dần hết, Bạch Lăng chậm rãi tỉnh lại.
Khiếp sợ lúc đầu đã qua, cô khẽ vuốt khuôn mặt xa lạ. Có chút tiếp nhận được sự thật, cô trọng sinh!
Bạch Lăng, Bạch Lăng, là một cái tên không hay, có ý tứ chết sớm.
Nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết trọng sinh tràn lan trên mạng, Bạch Lăng không khỏi cười khổ.
Ông trời à, tại sao ông lại cho cô một trò đùa lớn như vậy?
Vậy mà lại đem một chuyện hoang đường như vậy lên đến đầu cô.
Lan San? Lan San? Bà Minh?
Tại sao lại cảm thấy mấy cái tên này quen thuộc vậ
Trời ạ... cô nghĩ tới...
Cuộc hôn lễ làm oanh động cả thành phố hai năm trước, †in tức về cuộc hôn nhân đó được lan truyền tất cả các trang web, báo trí, báo mạng, dường như là náo động truyền thông của cả nước.
Cô nhớ, cô dâu trong cuộc hôn nhân đó, cũng tên là Lan San.
Gả cho ông Minh, người lớn hơn cô tới năm mươi tuổi, nhưng vừa vào cửa chưa tới một năm, ông Minh liền đi đời nhà ma rồi.
Rõ ràng thế lực của nhà họ Minh vô cùng lớn, bất kể là trong tối hay ngoài sáng, họ đều có quan hệ, như thiên lôi sau đâu đánh đó, nếu như bây giờ còn là thời phong kiến, như vậy nhà họ Minh xứng đáng ngang với đến quốc hoàng thất!
Người đàn ông chân heo kia, anh ta gọi cô là mẹ kế?
Bạch Lăng sắp ngất rồi, đang yên đang lành liền cho cô một cái thân phận kinh người như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!