“Tôi không sao cả, chỉ cần anh không ghét bỏ là được” Không sai, cô biết Minh Dạ rất chán ghét cô.
Anh đúng là sẽ không đói bụng ăn quàng xuống tay với cô, cho nên mới dàm làm càn như vậy.
Không lâu sau, Bạch Lăng thật sự mệt mỏi, cô chắp tay hai lần, mơ mơ màng nói một câu.
“Lúc ra ngoài... Nhớ rõ đóng cửa, cảm ơn...”
Bên tai truyền đến hơi thở vững vàng của cô, cậu chủ Dạ càng ngày càng tâm phiền ý loạn...
Anh cảm thấy mình thực sự điên rồi, buổi tối chạy về để người phụ nữ này chê cười như vậy.
Không bình thường chính là anh vậy mà không có tức giận, còn phối hợp với cô.
Minh Dạ không tức giận, giơ tay véo đôi má của Bạch Lăng, cảm xúc mềm mại trắng mịn, giống như có dòng điện truyền đến đầu ngón tay anh, anh sợ hãi rụt tay lại.
Hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Lăng một cái, lần đầu tiên trong cuộc đời anh gặp một người phụ nữ nắm bên cạnh anh mà có thể ngủ như lợn chết.
Không liên quan đến thích, hành vi của Bạch Lăng đã làm tổn thương lớn nhất đến lòng tự trọng của người đàn ông.
Cậu chủ Dạ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình, trong lòng nghỉ ngờ có phải mị lực của anh giảm xuống rồi không.
Tại sao lại có người phụ nữ nằm trên một cái giường với anh có thể ngủ được?
Ngày hôm sau, Bạch Lăng tỉnh dậy trong tiếng la dịu dàng của nữ giúp việc.
“Bà chủ, đã tám giờ rồi, cô nên thức dậy dùng bữa sáng rồi”
Bạch Lăng xoa xoa đôi mắt có chút chua xót. “Hả? Trời đã sáng rồi sao?” Nữ giúp việc nhẹ nhàng nói: “Dạ.”
Sau khi kéo mành ra, ánh sáng tươi đẹp chiếu vào trong phòng.
Bạch Lăng duỗi cái lưng mỏi, chậm rãi ngồi dậy, thấy trên gối đầu đặt một khẩu súng lục tinh xảo.
Tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, lúc này mới nhớ đến đêm qua Minh Dạ xông vào phòng cô, xảy ra một số chuyện không vui vẻ.
Cô cầm lấy súng lục tinh xảo ngắm nghía một lúc.
Bạch Lăng cười nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thằng nhóc này, cũng không phải quá xấu.”
Có cần đi nói tiếng cảm ơn với anh hay không, dù sao cũng là “Quan hệ mẹ con, cô là mẹ kế không thể lòng dạ hẹp hòi như vậy!
Thay áo ngủ, Bạch Lăng thuận miệng hỏi một câu.
“Minh Dạ còn đang ở nhà sao?”
Nữ giúp việc sửng sốt hai giây, cúi đầu che dấu khinh bỉ trong mắt, kính cẩn trả lời: “Chuyện này tôi không biết, không nhìn thấy cậu chủ.”
Bạch Lăng cài xong nút áo cuối cùng, cầm lấy lược ngà voi chải mái tóc dài mềm mại.
Nhìn nữ giúp việc cúi đầu khom lưng trong gương, cười ra tiếng.
“Kỳ thật cô cực kỳ chán ghét tôi đi.”
Nữ giúp việc hoảng sợ, nhanh chóng cúi người: “Tôi... Tôi không dám, bà chủ thứ t:
Tuy cô ta thật sự cực kỳ ghét bà chủ Minh, nhưng mà làm người làm ở nhà này, tiền lương cao hơn nhà khác rất nhiều, còn không bị khinh bỉ.
Cho dù cô ta khinh bỉ người phụ nữ này khäc chết chồng quyến rũ con riêng, nhưng mà vẫn phải nghĩ tất cả biện pháp. lấy lòng, ngàn vạn lần không thể bị đuổi việc.
“Nếu cô muốn che dấu, cũng đừng để cho tôi nhìn thấy, nếu bị tôi nhìn ra hà tất phải che dấu.”
Bạch Lăng vẫy vẫy tay bảo cô ta ra ngoài, tuy đập vỡ bát cơm của người khác cực kỳ thiếu đạo đức, nhưng mà để cho mình không thoải mái càng thiếu đạo đức.
Cô không phải thánh mẫu Maria, sẽ không vì người khác mà ủy khuất chính mình.
“Ra ngoài đi, bảo quản gia tính lương tháng này cho cô.” Nói xong câu đó, Bạch Lăng cảm thấy mình giống như nhà giàu mới nổi, có cảm giác rất nhiều tiền bạc.
Nhịn không được cảm thán một câu, kẻ có tiền có ưu đãi như vậy, tùy tiện nói một câu là có thể phá hủy thế giới của người khác.
Nữ giúp việc khóc sướt mướt cầu xin tha thứ: “Bà chủ, cô tha cho tôi đi, một nhà chúng tôi đều trông cậy vào công việc của tôi, bà chủ...”
Bạch Lăng quát lớn: “Ra ngoài
Một lát sau, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Bạch Lăng thoải mái ói ra tức giận.
Sau khi làm bậy, tâm tình sẽ cảm thấy vui vẻ, Bạch Lăng ở trong lòng dựng ngón giữa tay mình, đúng là càng lúc càng hướng đến gần biến thái.
Minh Dạ không biết tựa vào cửa lúc nào, hai tay ôm ngực, híp mắt nhìn cô.
“Chọc giận cô mất hứng rồi hả?”
Bạch Lăng bỏ lược xuống, xoay người nhìn Minh Dạ, hơi hơi nghiêng cổ, phía sau là ánh sáng sáng sớm, biểu tình thuần khiết xinh đẹp, giống như mỹ nhân bước ra từ ánh sáng.
Cô như vậy, làm Minh Dạ có chút hoảng hốt.
Bạch Lăng thản nhiên nói: “Vì sao tôi phải để một người cực kỳ chán ghét tôi hầu hạ tôi? Không thích tôi, vì sao tôi phải thích cô ta.”
Bạch Lăng thản nhiên nói: “Vì sao tôi phải để một người cực kỳ chán ghét tôi hầu hạ tôi? Người không thích tôi, vì sao tôi phải thích người đó.”
Câu nói sau có hai nghĩa.
Giống như hướng mặt hồ bình tĩnh của Minh Dạ ném một cục đá, tạo ra từng vòng gợn sóng nhỏ.
Tuy động tĩnh không lớn, lại nhiễu loạn hồ nước. Minh Dạ bình tĩnh nhìn Bạch Lăng, con ngươi hẹp dài như chim ưng tìm kiếm con mồi trên mặt đất, mang theo sát khí sắc bén.
Không ai dám khiêu chiến quyền uy của Minh Dạ, không ai dám hết một tới hai, hết hai tới ba trước mặt anh ta.
Một giây sau, Bạch Lăng chỉ cảm thấy cổ bị bàn tay to của Minh Dạ bóp chặt.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô: “Rốt cuộc cô là ai?”
Một người từ trên cầu thang té xuống, mất trí nhớ cũng không phải đặc biệt kỳ quái.
Nhưng mà nếu tập tính cuộc sống trước đây của cô hoàn toàn thay đổi, vậy thì kỳ quái rồi?
Tim Bạch Lăng đột nhiên căng thẳng, giống như tay Minh Dạ không phải bóp cổ cô, mà bóp trái tim cô.
Trong mắt cô mang theo sợ hãi, phân nộ, khó khăn quát:
“Minh... Dạ, sáng sớm tỉnh mơ, anh phát điên cái gì... Anh nói cho tôi biết, tôi không phải Lan San, còn có thể là ai?”
“Cô căn bản không phải Lan San”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!