“Anh quản chuyện này làm gì, thân là con riêng, nửa đêm không ngủ được chạy đến phòng mẹ kế, con trai đúng là hiểu chuyện”
Bạch Lăng cần răng nhấn mạnh hai chữ con trai, sợ anh nghe không rõ, nghe không hiểu.
Cô lại nghĩ đến câu nói đó của anh: Xem tốc độ cô tìm người yêu nhanh, hay là tốc độ tôi giết người nhanh...
Minh Dạ cười lạnh đưa tay năm cằm Bạch Lăng, sức lực của anh rất mạnh, vẻ mặt Bạch Lăng đau khổ.
“Cô có tư cách gì nói tôi, mẹ kế, cô đã quên trước khi mất trí nhớ, cô thường xuyên cởi sạch quần áo, chạy đến phòng con trai cô, chui lên giường anh ta, ý đồ... Quyến rũ anh ta”
Bạch Lăng căm tức, “Cút ngay, đừng dùng bàn tay chạm vào người khác đụng vào tôi.”
Nếu có thể, cô thật sự muốn lấy súng bản anh.
Minh Dạ vốn là sửng sốt, đột nhiên dựa sát vào, mang theo vài phần như có như không ái muội và cười nhạo.
“Mẹ kế, mẹ ghen sao?”
Anh biết sao người phụ nữ này có thể dễ dàng buông tay như vậy được.
Bạch Lăng liếc anh một cái, cô thật sự không hiểu người đàn ông này lấy đâu ra tự tin lớn như vậy.
“Không, tôi sợ nhiễm bệnh, anh quan hệ bừa bãi như thế, ai biết.”
Cô còn chưa nói xong, bên hông có thứ gì đó chống đỡ, cảm xúc lạnh lẽo cứng rằn, cô không xa lạ, Bạch Lăng lạnh lùng nhìn Minh Dạ.
“Mẹ kế, không thể nói lung tung được.”
Bạch Lăng run run một phen, “Là anh ép tôi, Minh Dạ anh có phải thường xuyên lấy súng uy hiếp người phụ nữ khác.”
“Không, tôi không lấy súng uy hiếp người khác, cô là người đầu tiên.”
Anh không có uy hiếp người khác, cho đến bây giờ đều là trực tiếp ra tay.
Người có thể để cho cậu chủ Dạ lấy súng chỉ hai lần, Bạch Lăng hình như đúng là người thứ nhất.
“Tôi thật sự vinh hạnh đó, cậu - chủ - Dạ...”
Những lời này Bạch Lăng cứng rắn nặn ra từng chữ từ kế răng.
Cô thực hận mình không phải là Vampire, không thể nhào. len căn cổ anh, hút khô máu trên người anh.
Minh Dạ thu hồi súng, lúc này Bạch Lăng mới nhìn thấy súng lục xinh xắn huyền ảo, vỏ ngoài màu bạc, được thợ khéo léo chạm khắc hoa văn tinh xảo rực rỡ.
Nói nó là một vũ khí giết người, chẳng bằng nói nó là hàng thủ công mỹ nghệ tỉnh xảo.
Bạch Lăng liếc mắt một cái liền thích nó, mắt nhìn chằm chăm súng không rời.
Bạch Lăng liếc mắt một cái liền thích nó, nhìn chằm chăm súng không rời.
Minh Dạ nhìn ra được tâm tư của cô, giống như muốn trêu đùa cô, ngón tay thon dài linh hoạt đùa nghịch khẩu súng, làm trái tim Bạch Lăng ngứa ngáy.
“Lan San, cô có biết không, sau khi mất trí nhớ, cô thú vị hơn trước đây nhiều.”
Những lời Minh Dạ nói là thật lòng.
Trước đây anh thật sự cực kỳ chán ghét cô, ách, bây giờ cũng vậy...
Nhưng mà... Anh phát hiện sau khi người phụ nữ này mất trí nhớ, thú vị hơn trước, làm cho anh nhịn không được muốn trêu chọc một phen, cuộc sống nhàm chán rốt cuộc cũng có. chút chuyện đáng chú ý.
Anh giống như đang nhìn món đồ chơi, hoặc là ánh mắt nhìn con mồi, đâm mạnh Bạch Lăng bị thương...
Cô chán ghét loại ánh mắt này, cô là người không phải món đồ chơi, thờ ơ nhìn Minh Dạ, châm chọc nói.
“., Hơn nửa đêm anh không lăn với nữ giúp việc của anh trên mặt đất, chạy đến phòng mẹ kế vì nói những chuyện này sao?”
Minh Dạ nhíu mày, rõ ràng những lời nói ra từ trong miệng cô, vậy mà có một hương vị khác, nếu lời này từ trong miệng người khác nói ra e là đã sớm mất mạng rồi.
“Không sail”
“Vậy anh nói xong có thể cút đi rồi.”
Kỳ thật trong lòng Bạch Lăng luôn luôn nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được tức giận, nên vì tính mạng nhỏ của
mình mà suy nghĩ.
Nhưng mà vừa thấy gương mặt tuấn tú đó của Minh Dạ, cô lại nhịn không được muốn giẫm lên.
Cô buồn bực, rốt cuộc Lan San thích anh ở điểm gì, ngoại trừ khuôn mặt không có chỗ chê, còn cái gì có thể khiến
người ta yêu thích?
Cút đi sao? Đúng là lần đầu tiên có người dám nói với anh như thế.
Minh Dạ nhấc súng lục trong tay lên, trong mắt mang theo lửa giận chưa tắt, giấu dưới bình tĩnh là sát khí tụ tập lại.
“Tôi nghĩ cô có thể nói muốn cây súng này.” “Anh đồng ý cho sao?” “Đương nhiên sẽ không.”
“Vậy phí lời làm gì, anh không ngủ được nhưng tôi còn muốn ngủ.”
Bạch Lăng kéo chăn lên đến cổ, xoay người quay lưng về phía Minh Dạ, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.