Chương 1128: Không có người thâm thương trộm nhớ
Bên này.
Tân Sơ Hạ bước đi hơi nghiêng ngả, cô vấp vào đôi giày cao gót khiến bước chân lảo đảo rồi vô thức ôm lấy cánh tay của Phó Diệc Phàm để giữ thăng bằng.
Cô đã uống rượu, giẫm lên đôi giày cao gót rồi mà anh vẫn kéo cô đi nhanh như vậy sao.
Tân Sơ Hạ liền phàn nàn: “Này, Phó Diệc Phàm. Anh đi chậm chút được không?”
Lúc này Phó Diệc Phàm mới đi chậm lại.
Tuy nhiên, lồng ngực mềm mại của cô lại sát gần cánh tay anh khiến anh hơi mất tự nhiên mà rút tay ra.
Tân Sơ Hạ nhận ra cô hơi thất lễ, vội vàng buông cánh tay anh ra và không quên kéo thẳng cổ tay áo của anh đã bị cô làm cho nhăn nhúm rồi nói: “Xin lỗi”
Phó Diệc Phàm thấy cô vẫn còn có lý trí thì khẽ mỉm cười: “Xem ra tửu lượng của cô cũng không tệ”
“Đương nhiên rồi” Tân Sơ Hạ lắc đầu, liếc mắt nhìn Phó Diệc Phàm cười cười: “Tôi uống rượu giỏi lắm đó. Không ai có thể thắng được tôi đâu.
“Tôi nghe nói bạn trai cũ của cô đang nằm trong bệnh viện tâm thần à?” Phó Diệc Phàm đột ngột hỏi.
Nụ cười trên môi của Tân Sơ Hạ dần dần tắt ngúm, sau đó cô rũ mắt xuống như tự trách rồi trầm giọng nói: “Chuyện đó… đó không phải là bạn trai cũ của tôi. Chẳng qua đó chỉ là một cậu bé đã tỏ tình với tôi nơi công cộng ở trường mà thôi.
Thật ra, tôi thực sự rất vui khi được một chàng trai tỏ tình với mình.
Nhưng tôi chỉ thấy vui thôi chứ tôi không thích người con trai đó nên đã từ chối lời tỏ tình của anh ta.
Có điều…
Sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra, anh ta bỗng phát điên và bỏ học.
Nghe nói anh ta được bố mẹ anh ta đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tôi đã đến nhà tìm anh ta và mua rất nhiều quà để thăm anh ta.
Nhưng bố mẹ anh ta đã cầm chổi đuổi tôi đi như đuổi một thứ ôn dịch vậy.
Phó Diệc Phàm, tôi đã làm gì sai sao?
Tại sao mọi người luôn ghét bỏ tôi chứ?
Tại sao những người thích tôi lại không có kết cục tốt đẹp vậy?
Có lẽ tôi chính là một vị ôn thần phải không?
Thôi bỏ đi, nói với anh những điều này cũng vô ích”
Tân Sơ Hạ gượng cười.
Phó Diệc Phàm hỏi lại cô mà không chút do dự: “Chẳng lẽ cô chưa từng thích ai “Có nha” Bỗng nhiên Tân Sơ Hạ cười một cách ngu ngốc: “Bố, mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại…”
Phó nhớ kìa”
“Anh nói cái này hả?” Tân Sơ Hạ đi không nối nữa, đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng nên ngồi xuống. Cô đưa hai tay ôm mặt, lắc đâu rồi mơ màng nói: “Không có”
Nghe vậy, Phó Diệc Phàm nhếch miệng cười một cách vô thức.
“Phó Diệc Phàm…” Đột nhiên Tân Sơ Hạ yếu ớt gọi.
Phó Diệc Phàm vội nhìn cô thì thấy sắc mặt vốn hồng hào của cô chỉ trong phút chốc đã trở nên vô cùng tái nhợt, đôi mắt đen của cô đột nhiên mở to. Anh vội vàng kéo cô lên khỏi mặt đất.
Ý tôi là người mà cô thầm thương trộm Tân Sơ Hạ chỉ cảm thấy hai chân như mềm nhữn ra, cô lảo đảo dựa vào trong vòng tay của Phó Diệc Phàm và nói bằng một hơi thở mong manh: “Phó Diệc Phàm… Tôi cảm thấy chóng mặt quá… Thật là khó chịu…”
Phó Diệc Phàm ngẩn người ra.
Chẳng lẽ lại là bệnh cũ tái phát rồi sao?
Anh lập tức đưa tay ra ôm lấy vòng eo mảnh mai của Tân Sơ Hạ rồi bế ngang người cô lên.
Bàn tay của Tân Sơ Hạ trượt trên cánh tay anh và rơi xuống giữa không trung…