Chu Viễn Thanh không nghĩ tới Âu Tuấn sẽ có cảm xúc mạnh như vậy, ai nấy cũng đều quen với một Âu Tuấn có tính cách trầm ổn, không nhiều lời, nhưng thật ra lại là một người cẩn thận, ở trước mặt bọn họ lúc nào cũng hỉ nộ vô thường.
Nhưng vào lúc này, giọng điệu của Âu Tuấn đã thay đổi, rõ ràng là đang nghiêm khác ra lệnh.
Đâu phải Chu Viễn Thanh không cảm thấy có lỗi với đội trưởng Giản, chẳng qua là với mức độ thí nghiệm này, thì mọi người sớm đã quen rồi, cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao nó cũng không có tổn hại gì cho cơ thể.
Anh định mở miệng giải thích, liền thấy được ánh mắt của Âu Tuấn hướng về phía mình, đôi mắt kia sâu và thật đẹp, nhưng cũng thật lạnh lùng.
Chu Viễn Thanh nhanh chóng cho ngừng thí nghiệm lại, tiếng máy móc ong ong bên tai đột nhiên dừng lại, ống thủy tinh cũng rơi xuống theo.
Âu Tuấn nhanh chóng bước về phía của Giản Linh, đưa tay rút hết những sợi dây điện trên người cô xuống.
“Tiểu Linh.” Âu Tuấn ôm cô vào lòng, dùng tay gỡ hai miếng dán trên bụng cô ra, giọng nói như bị thứ gì đó đè lại, nhưng cũng không mất đi sự nghiêm túc: "Em có bị ngốc hay không vậy? Người muốn thực hành thí nghiệm này là anh, để anh thí nghiệm là được rồi, em làm mẫu làm gì chứ, bản thân em đáng bị tra tấn như vậy sao?”
Trán của Giản Linh đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, làn da vẫn còn ửng đỏ, lẳng lặng tựa đầu vào ngực anh, như một chú chim nhỏ ngoan ngoãn.
Cô khẽ cười: "Thật ra cũng không có khó chịu gì lắm, em sợ anh chưa làm quen được với cái này, nên đã làm mẫu cho anh xem trước, dù sao tôi cũng đã quen rồi, Âu Tuấn, có phải anh đau lòng không.”
“Đã biết anh sẽ đau lòng, vậy mà vẫn còn làm.” Âu Tuấn nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giản Linh nâng tay vòng qua eo anh, vỗ vỗ nhẹ lên eo nói: "Không sao, đừng sợ mà, không có chuyện gì đâu.”
Âu Tuấn nhấc cô ra khỏi ghế điện, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Chu Viễn Thanh.
Chu Viễn Thanh nói: "Tôi biết nguyên lý của cuộc thí nghiệm này, đi theo tôi.”
vừa mới nói xong câu này đã nhìn thấy Giản khỉ con đang ngồi co trên ghế đưa tay sờ cằm, ánh mắt ngập tràn hứng thú, còn có chút thèm thuồng nhìn hắn
Âu Tuấn có chút bất đắc dĩ, khẽ thở dài, liền cởi áo trên ra.
Lộ ra một thân hình cường tráng.
Giản Linh nhìn thấy là cười, ánh mắt đánh giá lên xuống trên người anh.
Ngay cả Chu Viễn Thanh cũng không nhịn được thốt lên: "Đội phó Âu dáng người thật tốt, Đội trưởng Giản của chúng ta đúng là rất có phúc khí.”
Giản Linh nhướng mày không tí xấu hổ nào nói: "Đúng vậy chứ còn gì nữa…”
Đường nét trên cơ thể cường tráng của Âu Tuấn rất đẹp mắt, lại không giống như những người tập gym, cơ thể toàn là những thức ăn protein giúp giảm cân và tăng cường cơ bắp.
Anh không giống loại to con lỗ mãng, mà là giống như con báo, khỏe mạnh lại đẹp đẽ.
Con báo kia ngồi xuống ghế, tùy ý để Chu Viễn Thanh đem từng miếng dán, dán lên người, sau đó cắm dây điện vào ổ cắm.
Ống thủy tinh kia lại một lần nữa xuất hiện.
Âu Tuấn nhìn về phía Giản Linh đang ngồi bên ngoài, gật đầu vài cái, Giản Linh liền hiểu ý, hướng mắt về phía Chu Viễn Thanh nói: "Bắt đầu đi.”
Cô mím chặt môi, có chút không đành lòng.
Lúc nãy khi ngồi trên ghế điện thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ đã hoán đổi lại vị trí, Giản Linh đột nhiên hiểu được tâm trạng khi nãy của Âu Tuấn.
Tiếng khởi động máy lại ong ong vang lên.
Âu Tuấn sắc mặt không thay đổi, ngay cả… cả cơ thể cũng không nhìn ra bất kỳ phản ứng nào.
Dòng điện chạy qua cơ thể anh, nhưng dường như với anh mà nói thì chẳng có gì xảy ra cả.
Trên thực tế, Âu Tuấn là một người ưu tú, các nhiệm vụ trước giờ của Âu Tuấn đều cực kỳ khó khăn, tất nhiên, cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Vậy nên, việc huấn luyện tra tấn là rất quan trọng, mục đích của việc huấn luyện này là để tránh bị lộ những thông tin mật khi có người bị bắt, nó mô phỏng những hình thức tra tấn mà quân địch sẽ làm để moi thông tin, về tổng thể mà nói, cực kỳ đau đớn, không những đau đớn về mặt thể xác mà còn có cả về mặt tinh thần và ý chí.
Những người bộ đội sau khi trải qua quá trình huấn luyện đó, đều có một ý chí sắt đá, kiên cường và không chịu khuất phục.
Vì vậy, những thứ đồ như ghế điện, không phải là thứ gì đó mới đối với Âu Tuấn.
Sắc mặt Âu Tuấn không thay đổi, bình thản ngồi trên ghế.
Khiến cho người khác có cảm giác, cái máy này có phải hư rồi hay không?
Tiếp tục cuộc thí nghiệm, mức độ của dòng điện tăng dần, ngoại trừ việc trên cơ thể anh có những đường gân máu nổi lên do bị điện giật thì Âu Tuấn vẫn không có gì thay đổi.
Giản Linh lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình, sóng âm vẫn chưa có biến động gì, cô chuyển mắt hướng về phía Âu Tuấn.
Âu Tuấn cũng ngước mắt lên nhìn cô, mấp máy môi ra dáng nói: "Không có gì thay đổi hết phải không?”
Giản Linh nhẹ gật đầu, Nếu Âu Luật có dị năng, thì phải giải thích tình huống đuổi linh hồn ngẫu nhiên trên người Tiểu Đồng đi thế nào?
Âu Tuấn nói: "Tăng hết mức thử đi.”
Giản Linh nắm tay thành quyền, hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Hướng về phía Chu Viễn Thanh nói: "Mở đi.”
Chu Viễn Thanh thấy vậy liền đưa tay gõ gõ hai cái lên máy tính bảng.
Tiếng máy móc bỗng dưng to lên.
Âu Tuấn nghiến răng chịu đựng, theo như lời của Chu Viễn Thanh nói, cách để đối phó với nó...chính là ý chí.
Bàn tay Âu Tuấn nắm chặt lại.
Vào lúc này, biểu đồ trên màn hình đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, màn hình tối sầm lại, thậm chí còn có cả một luồng khói xanh từ đó bốc ra.
Giản Linh trợn tròn mắt, bởi vì vào lúc này, dòng điện đang đạt đến cực điểm, trước khi màn hình tối lại, Giản Linh đã kịp nhìn thấy biểu đồ trên màn hình có dấu hiệu biến đổi, vụ nổ này khiến cho nguồn điện gặp rắc rối lớn.
Lúc này, trong mắt của Giản Linh, cô thấy được xung quanh Âu Tuấn tà khí dày đặc, như muốn nuốt chửng người rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!