Giản Linh không ngờ rằng anh lại đột nhiên thức dậy, rõ ràng là anh ngủ ngon đến như vậy.
Bỗng nhiên cô có cảm giác xấu hổ khi bị bắt tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
Giản Linh từ từ mở mắt ra, đôi mắt khép hờ nhanh chóng có tiêu điểm, rơi vào đôi má ửng hồng của cô.
Sao Giản Linh biết được, chỉ cần cô xuất hiện bên cạnh Âu Tuấn, với Âu Tuấn mà nói đó là mùi hương thấm vào lòng người, vô cùng thơm.
Cho nên, đối với Âu Tuấn, cô không thể lặng lẽ ở bên cạnh anh, vì chỉ cần cô đến bên cạnh anh, cảm giác tồn tại của cô đối với anh là không gì sánh được.
Âu Tuấn cũng không ngồi dậy, mà chỉ nằm nghiêng, đối mặt với Giản Linh, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhẹ: "Tôi đẹp trai như vậy sao? Nước miếng sắp rơi ra rồi."
Giản Linh cứng cổ mạnh miệng nói: "Đâu có chảy nước miếng! Thiếu tá Âu tưởng rằng tôi chưa từng thấy người đẹp như hoa ư? Những đứa trẻ ở bộ đặc thù của tôi cũng rất đẹp trai, vẻ đẹp của Nick lại càng nghiêng nước nghiêng thành, tôi không phải là người chưa nhìn thấy sự đời…"
"Ồ?" Âu Tuấn nhướng mày, Âu Tuấn lấy tay đỡ đầu, nghiêng đầu nhìn Giản Linh, cơ thể hơi nghiêng về phía cô, giọng nói quyến rũ khàn khàn hơi thấp xuống, ánh mắt và giọng nói của anh khá mê hoặc, hỏi: "Vậy, Nick đẹp trai hay là tôi đẹp trai?"
Giản Linh bị dáng vẻ quyến rũ này của anh nhìn đến nỗi không kiềm được nuốt nước miếng, nên càng thêm xấu hổ, mặt cô vốn đã trắng cho nên mặt đỏ vô cùng rõ ràng.
Giọng nói yếu ớt, nhưng lại không chút do dự: "Vẫn là anh đẹp trai."
"Vậy thì còn tạm được." Âu Tuấn hài lòng, ngón tay véo gò má ửng hồng của cô.
Giờ anh mới ngồi dậy: "Trên bàn có bữa sáng, tôi đi hâm nóng lại, cô đi tắm rửa rồi ra ngoài ăn."
Giản Linh vô cùng cảm động: "Nửa đêm mới ngủ, anh còn dậy làm bữa sáng ư? Âu Tiểu Tuấn anh thật sự đức hạnh quá!"
"Đây gọi là Kỷ luật." Âu Tuấn nói.
Giản Linh gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, anh thật sự kỷ luật quá!"
Cô nhanh chóng ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa, tối hôm qua bận rộn đến nửa đêm, vừa trở về là đã ngủ, còn chưa tắm rửa, thế nên cô nghiêm túc tắm rửa, vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Âu Tuấn đã hâm nóng đồ ăn xong rồi.
Hơn nữa trong không khí còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, trên bàn có thêm hai quả trứng ốp la vừa rán xong.
Giản Linh lại cảm động lần nữa, người đàn ông này thật chu đáo, vả lại còn âm thầm đối tốt với người ta.
Giản Linh vui vẻ ăn, ngay cả bát, cô cũng không cần rửa.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, hai người đi đến công quán của bộ đặc thù.
Vừa đến công quán, thì nhìn thấy Trần Hạo Lâm cũng ở đây, sắc mặt ông ấy tái nhợt, hai tay vắt ra sau lưng, dáng vẻ rất nghiêm khắc.
Còn đám trẻ của bộ đặc thù đều xếp hàng dài trước mặt bộ trưởng Trần, họ đều cúi đầu, bộ dáng tiếp thu dạy bảo hoặc là chịu răn dạy và quở trách.
Vừa nhìn thấy Âu Tuấn và Giản Linh đến, đám trẻ con đều có dáng vẻ như nhìn thấy ba mẹ ruột của mình vậy.
Giản Linh cắn môi, hiển nhiên cũng biết vì sao bộ trưởng Trần lại đến.
Mặc dù chuyện tối qua đối với cô mà nói, xem như đã giải quyết rồi, nhưng thật ra giải quyết không được hoàn hảo, bởi vì mặc dù đã cứu được cô bé, nhưng mà bà nội của cô bé đã chết.
Hơn nữa hiện trường cũng gần giống như rối tinh rối mù, máu chảy khắp nơi. Chuyện này đối với bộ trưởng Trần cũng đã khá phiền phức rồi, phải thương lượng với các đơn vị liên quan, còn có một đống giấy tờ công việc phải làm.
Về chuyện bộ trưởng Trần đến dạy bảo họ, cho dù là Giản Linh hay là những đứa trẻ khác của bộ đặc thù, đều coi như quen rồi.
Nhưng Âu Tuấn là người mới, cho nên mặc dù đám trẻ nhìn thấy ba mẹ đến rồi, bộ Trưởng Trần lại không thấy họ đến.
Vẫn tiếp tục tái xanh mặt nói.
"Khắp nơi là máu! Khắp nơi! Lúc cục trưởng Lưu đưa ảnh cho tôi xem, tôi thiếu chút nữa là quỳ xuống ngay tại chỗ! Nếu không phải gia đình này không còn thân thích, sẽ không có người đến dây dưa chuyện này, nếu không có thể xem như cụ già đau khổ vì mất con trai và con dâu nên không muốn sống mà tự sát. Thì làm sao để kết thúc? Mấy người nói xem làm sao để kết thúc!"
Trần Hạo Lâm lớn giọng nói: "Mấy người biết chuyện này tăng thêm bao nhiêu thủ tục công việc và công việc thương lượng của bộ phận liên quan không?"
Lúc nói đến đây, bộ trưởng Trần đã chú ý đến ánh mắt của họ cứ nhìn chằm chằm vào phía sau ông ấy.
Trần Hạo Lâm cũng không ngờ rằng là Giản Linh tới, ông vừa quay lưng vừa khiển trách: "Giản Linh! Rốt cuộc tại sao…"
Bộ trưởng Trần còn chưa nói xong đã im bặt, ánh mắt dừng lại trên người Âu Tuấn: "Thiếu tá Âu, sao cậu lại đến đây?"
Âu Tuấn nhìn thấy ánh mắt của đám trẻ đều có dáng vẻ "Ba, cứu con".
Âu Tuấn im lặng vài giây rồi nói với bộ trưởng Trần: "Bộ trưởng Trần thật hay quên, tôi cũng đã là thành viên của bộ đặc thù, à đúng rồi, tôi là đội phó. Còn nữa, vụ án hôm qua là tôi giải quyết."
Nói rồi, Âu Tuấn bước lên thêm mấy bước, chắn trước mặt bọn trẻ.
Đám trẻ co lại sau lưng anh, dáng vẻ đã có chỗ dựa.
"Có chỗ nào làm ông không được hài lòng…" Âu Tuấn nói đến đây, tất cả mọi người đều cảm thấy câu tiếp theo là xin bộ Trưởng Trần khoan dung nhiều hơn.
Ngay cả bộ Trưởng Trần cũng tưởng rằng như vậy.
Nhưng Âu Tuấn tiếp tục nói rất bình tĩnh: "Ông cứ nhằm vào tôi là được."
Trong lòng đám trẻ: Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai! Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời!
Giản Linh lại cảm thấy, có thể bộ trưởng Trần sẽ nổi giận, dù gì Giản Linh cũng luôn cho rằng, cô đã giỏi như vậy rồi, lúc bộ trưởng Trần nên trách mắng vẫn trách mắng.
Trên công việc, có lẽ là không chịu khuất phục mới đúng.
Giản Linh đang muốn lên tiếng giải vây cho Âu Tuấn.
Nhưng lại nhìn thấy bộ trưởng Trần đột nhiên đổi sắc mặt, trên khuôn mặt vốn dĩ còn tái xanh bỗng nhiên nở ra một nụ cười: "Đâu có đâu có, lần đầu tiên thiếu tá Âu xử án thì đã thành công bắt được ngẫu linh, còn cứu được cô bé, đã rất xuất sắc rồi, không hổ là nhân tài ưu tú được bộ đặc chủng vun đắp."
Đám người của bộ đặc thù dường như sắp nước mắt lưng tròng, thứ nhất là bởi vì ba đã đến cứu bọn họ.
Còn thứ hai là vì, bộ trưởng Trần, không ngờ rằng ông ấy là bộ trưởng như thế! Tiêu chuẩn kép của ông ấy cũng nghiêm trọng quá rồi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!