"Tại sao mày không đi chết đi. . . Tại sao người chết không phải là mày. . ." Trong giọng nói của bà cụ lộ ra sự oán hận: "Thứ rẻ tiền! Sứ giả của cái chết! Mày cũng chết đi cho rồi! Chết đi cho rồi!"
Tiếng bốp bốp liên tục vang lên không ngừng, đó là cây chổi quất lên trên người bé gái nhu nhược yếu đuối.
Cô bé khóc không thành tiếng, chỉ có nước mắt chảy không ngừng, cơ thể co lại thành tư thế tự bảo vệ mình, thuần thục giống như cô bé đã làm tư thế này trăm ngàn lần.
Cô bé nhỏ giọng xin tha: "Bà nội. . . Bà nội cháu sai rồi. . . Bà nội đừng đánh cháu. . . Đừng đánh cháu. . ."
Bà cụ đánh đứa bé một trận, dường như là đã mệt, bà ta chống người dậy, nhưng cảm thấy hơi lạnh, bả vai bên phải còn cảm thấy hơi nặng nề, bà cụ vừa quay đầu, thì thấy một con búp bê bằng gỗ ngồi trên vai mình không biết từ lúc nào.
Đôi mắt đục ngầu của bà cụ đột nhiên trợn to, vẻ mặt lộ ra sự hoảng sợ.
Bà ta há miệng, nhưng không phát ra tiếng, hiển nhiên đã vô cùng sợ hãi, nhưng vào lúc này, con búp bê ngồi trên vai bà ta, cũng đúng lúc đột nhiên quay đầu lại nhìn bà ta!
Miệng màu đỏ của con búp bê từ từ mở ra, rõ ràng là một con búp bê, nhưng chi tiết gương mặt và biểu cảm lại trông sinh động như vậy, nụ cười trên khóe miệng của con búp bê, lộ ra sự tàn nhẫn!
"A a. . . Ha ha ha ha!" Con búp bê phát ra tiếng trẻ con non nớt, nhưng lại nghe ra sự u ám lạnh lẽo.
"A. . . !" Một tiếng hét sợ hãi ngắn ngủi phát ra từ trong cổ họng của bà cụ, giống như ống thổi gió bị hỏng, rất nhanh đã im bặt.
Con búp bê vẫn mỉm cười, bàn tay nhỏ bé chậm rãi giơ lên, vẫn nhìn chằm chằm vào bà cụ không hề chớp mắt, trong tay cầm một con dao ngắn nhỏ sắc bén không biết từ lúc nào!
Ánh mắt của bà cụ sợ hãi sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng bà ta cũng không thể nhúc nhích! Cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Cô bé co người ở trong góc ngẩng gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, nhìn con búp bê, bé gái khóc nói: "Đừng giết bà nội. . . Không thể sao? Nếu bà nội chết, tôi cũng không còn ai nữa. . ."
Đầu của con búp bê nhìn sang bé gái, trong không khí vang lên tiếng trẻ con non nớt, nghe u ám biến ảo khôn lường: "Bà ta đối xử với cô như vậy, bà ta đáng chết! Bảo Vy, chúng ta ở cùng nhau, cô tới chơi với tôi, không tốt sao?"
Bé gái được đặt tên là Bảo Vy đưa tay lau nước mắt trên mặt, như là bị mê hoặc, ánh mắt hơi mơ màng.
Câu nói kia quanh quẩn ở bên tai, chúng ta ở cùng nhau, cô tới chơi với tôi, không tốt sao?
Bảo Vy gật đầu rất chậm, lẩm bẩm nói: " Được. . . Chúng ta ở cùng nhau, tôi tới chơi với cô. . ."
Xoẹt.
Có âm thanh của thứ sắc bén cắt qua da thịt, tiếng máu phun ra nối nhau, khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Tuy bà cụ là người đã cao tuổi, nhưng máu tươi của động mạch cổ phun ra ngoài cũng có lực rất mạnh, phun tung tóe đến đèn trần của phòng khách.
Máu phủ lên lồng đèn, toàn bộ phòng khách cũng bao phủ bởi ánh đèn màu máu, ánh sáng của toàn bộ phòng khách cũng trở nên dữ tợn đáng sợ.
"Bảo Vy, tôi sẽ mãi mãi ở cùng cô, chúng ta ở cùng nhau, cô tới chơi với tôi, có được không?"
Bảo Vy mơ màng gật đầu: " Được."
Con búp bê vung tay lên, một chiếc ghế nhỏ được dời đến đặt ở bên cửa sổ.
Bảo Vy kéo lê cơ thể vết thương đầy người, ôm con búp bê lên, sau đó chậm rãi đi tới bên cửa sổ, leo lên ghế đẩu nhỏ, lại trèo qua cửa sổ, ngồi ở trên cửa sổ.
"Bảo Vy, sẽ không đau, chúng ta rất nhanh sẽ có thể luôn ở cùng nhau, tôi sẽ luôn ở cùng cô. . ." Giọng nói non nớt biến ảo khôn lường của con búp bê vẫn âm u lạnh lẽo như cũ, nhưng trong giọng diệu lại nghe ra sự dịu dàng.
Bảo Vy chậm rãi gật đầu: " Được."
Cô bé di chuyển về phía trước, cơ thể trống rỗng, sắp rơi xuống lầu!
Nhưng vào lúc này, có sức lực vô hình đỡ lấy Bảo Vy!
Sức lực này ném thẳng Bảo Vy từ cửa sổ vào trong nhà!
Bởi vì lực rất lớn, thần kinh yếu ớt của cô bé đã sớm không chịu nổi gánh nặng, nên khi bị ném vào trong nhà, thì lập tức ngất xỉu.
"A ——!" Giọng nói của con búp bê sắc bén và tức giận, dưới ánh sáng màu máu dữ tợn ở bên trong phòng, trên mặt con búp bê nhợt nhạt, môi đỏ mọng như máu, đôi mắt đen nhánh giống như hắc động, sau đó trong hắc động này, chậm rãi chảy ra hai hàng máu và nước mắt.
"Dừng tay!" Một bóng người màu trắng ở ngoài cửa nhanh chóng bay vào, không phải ai khác, chính là ma nữ Hạ Ly được Giản Linh chỉ thị. Vừa rồi cũng là lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô ta nhanh chóng ném bé gái sắp rơi xuống lầu vào trong nhà.
Trong phòng cuốn lên gió lạnh u ám lạnh lẽo, thổi bay quần áo trắng và mái tóc dài của Hạ Ly, lộ ra màu da trắng bạch chết chóc của cô ta. Quần áo màu trắng trên người của Hạ Ly bị ánh đèn màu máu trong phòng nhuộm thành màu sắc dữ tợn.
Vòi nước cũng tự động mở ra, tiếng nước chảy rào rào ở trong không khí, càng tỏ ra vô cùng kỳ dị.
Tivi cũng tự động bật lên, những bông tuyết lớn lóe lên trên màn hình.
Hạ Ly nhìn mặt mũi hung ác của con búp bê ở trước mặt, thật ra trong lòng cũng hơi hoang mang, với tư cách là ma nữ của bộ phận đặc thù, dù Hạ Ly không nhớ quá khứ lúc mình còn sống, nhưng cô ta nhớ kỹ điều mà đội trưởng Giản đã dạy cô ta không chỉ một lần.
Tuyệt đối không được, tuyệt đối không được trêu chọc ngẫu linh!
Hạ Ly cũng khá rõ ràng, hôm nay đội trưởng Giản bảo cô ta tới trước, chỉ là thăm dò trước ngẫu linh có ở đây hay không.
"Không ngờ thật sự đúng là ở đây! Mình đây là vận may gì thế!" Hạ Ly nói ở trong lòng.
Nhìn con búp bê ma ở trước mặt càng lộ ra sự hung ác, trong lòng Hạ Ly cũng sởn cả gai ốc.
Hạ Ly hít sâu một hơi, há miệng phát ra tiếng thét chói tai thê lương, đây là linh năng tấn công mà tất cả con ma nào cũng có thể làm được —— ma khóc.
Hồn ma nào khóc càng kịch liệt thì có thể tạo thành ảnh hưởng càng lớn.
Ánh đèn chớp tắt càng dữ dội hơn.
Con búp bê không khóc, mà là há miệng ra, bật cười, tiếng cười âm u lạnh lẽo nhưng còn thê lương hơn tiếng khóc của Hạ Ly.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đèn ở trong nhà, toàn bộ đều nổ tung! Mảnh kính bể văng ra tung tóe.
Hạ Ly thét lên, đau khổ, cô ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cơ thể cũng đã bắt đầu thật thật giả giả, giống như là sắp bị ngẫu linh tấn công đánh đến xơ xác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!