Sau khi cúp điện thoại, Giản Linh thay đổi tư thế lười biếng trước đó ở trên ghế sô pha, đi thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô thay quần áo xong đi ra khỏi phòng ngủ chính thì nhìn thấy Âu Tuấn cũng đã thay quần áo xong và chờ xuất phát.
"Đội phó Âu, anh muốn đi với em sao?" Giản Linh hỏi.
Âu Tuấn: "Đừng hỏi những lời vô bổ. Em cũng đã gọi anh là đội phó Âu rồi, dĩ nhiên anh sẽ đi."
Giản Linh gật đầu: "Được, việc này đừng chậm trễ. Chúng ta đi thôi."
Trên đường, Giản Linh lái xe với tốc độ cực nhanh, Âu Tuấn cũng không hoảng sợ, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Vội vàng như vậy sao?"
Giản Linh cầm vô lăng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, gật đầu: "Nhất định phải nhanh chóng tìm được ngẫu linh."
Âu Tuấn: "Nếu không?"
Giản Linh lườm anh: "Em đã từng xử lý vụ án làm điều ác của mấy ngẫu linh, vụ án liên quan đến trẻ con, vừa mới bắt đầu đã có thể chết trước ba mẹ, nhưng đến cuối cùng cả nhà cũng sẽ chết sạch. Cho nên nhất định phải nhanh chóng hành động."
Ba mẹ cũng có thể ngược đãi con cái như vậy, đứa trẻ của những gia đình khác sợ rằng cũng không khá hơn chút nào.
Hơn nữa ngẫu linh vốn trẻ con là bị ngược đãi tàn bạo mà chết nên hóa thành ác quỷ, tất cả các ác quỷ cũng sẽ trở nên khá điên cuồng, mà trẻ con cũng không có quá nhiều năng lực suy nghĩ và sống bằng lý trí, loại cảm xúc này sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cho nên rất có thể, khi ngẫu linh bảo vệ bên cạnh đứa bé, hễ là nhìn thấy những phụ huynh khác không đủ dịu dàng thân thiện với con, cũng sẽ trở thành phụ huynh xấu xa không đối xử tốt với con ở trong mắt ngẫu linh, là đáng chết.
Vì vậy sẽ xuất hiện tình huống cả nhà chết sạch.
Khi đến hiện trường vụ án, cũng chính là tiểu khu mà người chết ở, cô nhìn thấy Giang Dương Minh đã đứng chờ ở cổng tiểu khu.
Giản Linh đậu xe xong và cùng Âu Tuấn đi lên.
"Đội trưởng Giản." Giang Dương Minh gọi cô, sau đó nhìn Âu Tuấn: "Thiếu tá Âu cũng tới rồi."
"Từ nay về sau anh ấy chính là đội phó, tôi dẫn anh ấy làm quen với tiết tấu phá án và phong cách của bộ phận đặc biệt của chúng ta." Giản Linh vừa nói xong thì hất cằm về phía trước: "Trước tiên không nói chuyện này, đi thôi."
Đến cổng tiểu khu, tiểu khu này vẫn khá đắt tiền, an ninh rất đầy đủ, camera giám sát và điều khiển cũng rất nhiều, hơn nữa bởi vì nguyên nhân xảy ra án mạng nên việc tuần tra an ninh cũng trở nên chặt chẽ.
Giang Dương Minh lấy mắt kính được chế tạo đặc biệt trên sống mũi xuống, treo ở trong túi áo sơ mi, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra sự sâu sắc.
Hai bảo vệ đang đi tới.
Chỉ với ánh mắt của Giang Dương Minh, hai bảo vệ đã dừng bước, biểu cảm trông như ngẩn người, đã rơi vào trong năng lực khống chế tâm linh của Giang Dương Minh.
"Các người chưa nhìn thấy chúng tôi, bây giờ, các người quay đầu, tiếp tục tuần tra theo hướng ngược lại." Tốc độ nói của Giang Dương Minh không nhanh không chậm.
Hai người bảo vệ ngây ngốc gật đầu, xoay người đi về phía ngược lại.
Âu Tuấn biết Giang Dương Minh có năng lực này, tuy là nó cũng không có hiệu quả ở trên người Âu Tuấn anh.
Âu Tuấn chỉ vào những camera giám sát và điều khiển: "Những thứ này, Viễn Thanh có thể xử lý không?"
Giản Linh gật đầu: "Bây giờ những giám sát và điều khiển này đều là Viễn Thanh theo dõi."
Vừa nói xong Giản Linh vẫy tay với camera ở gần bọn họ nhất thì thấy camera đó cũng lắc lư qua trái qua phải, đáp lại động tác của Giản Linh.
Khóe môi của Âu Tuấn giật giật, cười khẽ nói: "Không thể không nói, đội ngũ này vẫn rất có năng lực."
"Phải." Giản Linh gật đầu: "Đi thôi đi lên xem."
Ruy băng cảnh báo được kéo trên cửa nơi ở của người chết, cửa đóng chặt, ánh sáng xanh nhạt trên cái khóa của khóa cửa mã điện tử.
Giang Dương Minh lấy thiết bị to bằng bàn tay ra, dán lên khóa cửa mật mã, Chu Viễn Thanh ở bên kia nhanh chóng bắt đầu phá giải mật mã từ xa.
Còn chưa đến một phút, khóa cửa đã vang lên tiếng bíp giải khóa thành công, mở ra.
Ba người lần lượt lấy bao giày ra, bước vào trong nhà.
Rõ ràng có thể cảm giác được dường như trong phòng lạnh hơn bên ngoài, lộ ra khí tức âm u lạnh lẽo, hơn nữa trong không khí còn tràn ngập mùi xác chết chưa tản đi.
Nhưng sắc mặt của Giản Linh và Âu Tuấn cũng không thay đổi.
"Không có ở đây." Chỉ vừa đi vào trong nhà, dù là chưa bật đèn, đôi mắt của Âu Tuấn cũng nhạy bén nhìn thấy được nơi đặt búp bê ban đầu trên tủ tivi đã trống không.
Giản Linh nhíu chặt mày.
Âu Tuấn quay đầu nói với Giản Linh: "Ngẫu linh rời khỏi đứa trẻ đó rồi sao?"
Biểu cảm của Giang Dương Minh cũng hơi cứng lại, gật đầu: "Rất có thể."
Giản Linh hỏi Giang Dương Minh: "Hạ Ly đi qua chưa?"
Giang Dương Minh: "Đi rồi."
"Chúng ta đi nhanh lên, tính tình của Hạ Ly không phải là một người chững chạc, nếu cô ấy thật sự muốn ngăn cản ngẫu linh làm gì đó, thì cô ấy nhất định sẽ chịu thiệt!" Giản Linh nói một câu, ba người cùng nhau vội vã xuống lầu.
Chu Viễn Thanh ở bên kia đã gửi địa chỉ của nhà bà nội đứa trẻ tới.
Động cơ xe gào thét lao nhanh như tên bắn ở trên đường.
. . .
Trong một ngôi nhà cao tầng nhỏ kiểu cũ, tuy là đèn đuốc sáng choang, nhưng bầu không khí cũng nghiêm trọng, nói là bầu không khí chết chóc nặng nề cũng không quá đáng.
Tiếng khóc của người già kéo dài không dứt, nghe giống như sự thê lương thế giới cũng sụp đổ.
Một bà cụ lớn tuổi ngồi trên ghế sô pha, đầu tóc bạc trắng rơi tán loạn ở trên vai, sống lưng cong thành độ cong của người già, bả vai run run, trên mặt đã tràn đầy nước mắt già nua, trong đôi mắt đục ngầu là sự đau khổ vô cùng sâu sắc.
"Lỗi à. . . Con của mẹ. . . Sao con lại ra đi như vậy. . . Mẹ phải làm sao. . . !"
Một cô bé gầy gò co người thu mình ở trong góc phòng, khoảng năm sáu tuổi. Nói là mặt mày xanh xao cũng không quá đáng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lộ ra mấy phần chết lặng, dường như tất cả cảm xúc xung quanh đã không thể lây nhiễm cho cô bé.
Cô bé đói bụng sôi ục ục, đã rất nhiều ngày cô bé cũng không được ăn cái gì đàng hoàng, nhưng cô bé cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể lặng lẽ ngồi ở trong góc, không nói lời nào, chết lặng tê liệt nhìn bà cụ ở trên ghế sô pha.
Bà cụ vẫn luôn khóc, khóc rất lâu, mãi cho đến khi tiếng khóc của bà ta cuối cùng cũng dừng lại.