Giản Linh ôm cạp quần mình, nhìn chằm chằm vào anh: "Đồ lưu manh!"
Âu Tuấn: "..." Rốt cuộc ai mới là lưu manh?
Anh hít một hơi thật sâu: "Tôi còn chưa nói xong mà, cô cởi quần này thay quần đùi đi, chỗ nay có thuốc mỡ Kinh Vạn Hồng, tôi sẽ bôi một ít cho cô."
Âu Tuấn không khỏi khẽ thở dài một hơi, lo lắng nhìn cô: "Rốt cuộc trong đầu cô chứa thứ "vớ vẩn" gì vậy? Nước à? Điều khiển được nước để làm gì? Cô tưởng mọi người ai cũng như cô à, con khỉ lưu manh."
Giản Linh khẽ ho khụ khụ, gãi đầu ngượng ngùng chạy vội vào phòng đựng quần áo.
Một lúc sau, cô đã đi ra với một chiếc quần đùi thể thao rộng rãi dài đến ngang đùi.
Hai chân thon dài thẳng tắp bắp thịt săn chắc đường nét đẹp đẽ, hơn nữa da Giản Linh vốn đã trắng muốt, lúc này trên đùi trái có một vết bỏng đỏ bừng, đã qua một thời gian rồi nhưng giờ vẫn hiện lên rất rõ.
Âu Tuấn cau mày và ra hiệu cho cô ngồi lên ghế sofa.
Giản Linh chẳng để ý, trông có vẻ lơ đễnh, tùy tiện bước đến ghế sofa ngồi xuống, duỗi thẳng chân trái rồi duỗi chân phải gác lên trên.
Âu Tuấn cầm trên tay một tuýp thuốc mỡ Kinh Vạn Hồng chuyên trị vết bỏng, ngay khi Giản Linh muốn đưa tay ra cầm, Âu Tuấn đã dùng tăm bông thấm thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng thoa lên vùng da đỏ ửng trên đùi cô.
Môi mỏng khẽ mím, thổi nhẹ.
Thực ra cũng không đau lắm, nhìn thấy động tác của anh, trong lòng Giản Linh rất ấm áp: "Thiếu tá Âu, sớm muộn gì anh cũng là đặc chủng binh, anh vẫn không hiểu chút vết thương này có đáng lo ngại không à?"
Âu Tuấn không vẫn dừng động tác tỉ mỉ trên tay, chỉ nhướng mày hỏi cô: "Tôi là đặc chủng binh, thế còn cô?"
Đương nhiên không phải, nhưng Giản Linh cảm thấy mình cũng khá kiên cường.
Âu Tuấn rũ mắt, đôi lông mi dài phủ xuống, thổi nhẹ vào đùi cô, thỉnh thoảng lại nói một câu: "Vậy sau này đừng cậy mạnh như vậy nữa, đừng tưởng lấy được máu của ai thì có thể trời không sợ đất không sợ."
Giản Linh gãi gãi đầu, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi."
Cô nhẹ nhàng hít một cái, trong không khí tràn ngập mùi đặc trưng của thuốc mỡ Kinh Vạn Hồng, ai đã dùng loại thuốc này e là chẳng lạ lẫm gì cái mùi này nữa, một cái mùi dầu mè, thành thật mà nói thì khá là ma tính.
Ít nhất thì Giản Linh cảm thấy khá là ma tính, Âu Tuấn thoa thuốc cho cô xong thì thấy cô đang nhìn chằm chằm đến đờ đẫn vào tuýp thuốc trong tay anh.
"Sao thế?" Âu Tuấn hỏi.
"Nó có mùi dầu mè..." Giản Linh nói rồi liếm nhẹ môi: "Thơm quá."
Âu Tuấn không khỏi bật cười: "Tôi sẽ nấu mì dầu mè cho cô nhé, tổ tông à, cô ráng chịu một lúc, đừng có bày ra cái vẻ mặt chỉ muốn nuốt trọn tuýp thuốc này nữa, cái này cấm bỏ vào mồm đó."
Giản Linh nghe thấy lời của Âu Tuấn thì lập tức vui vẻ, chờ đợi như ruồi xoa tay.
Sau khi Âu Tuấn làm món mì dầu mè cho cô xong, cô vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi bóng mỡ của mình với một tư thế hài lòng.
Sắc trời bên ngoài đã dần dần tối sầmlại, Giản Linh lười biếng nằm trên ghế sofa, chăm chú theo dõi bản tin địa phương trên TV.
Âu Tuấn vốn tưởng cô thất thần không để ý tới TV, nhưng không ngờ cô lại đang xem rất nghiêm túc.
Bởi vì trong TV đang phát một bản tin với nội dung 'một đôi vợ chồng bị đầu độc chết thảm trong nhà, đứa con gái nhỏ ở nhà với thi thể của ba mẹ trong năm ngày trước khi được phát hiện.'
Giản Linh đột ngột ngồi dậy và xem hình ảnh hiện trường vụ án được chiếu trên TV.
Âu Tuấn đặt điện thoại xuống và nhìn cô: "Sao thế?"
Giản Linh xua tay, cầm lấy điện thoại di động, lâp tức gọi cho Chu Viễn Thanh: "Viễn Thanh, ban nãy trong bản tin của thành phố Yên Ninh nói rằng ba mẹ chết rồi, đứa nhỏ ở trong nhà với thi thể năm ngày. Anh chuyển thông tin vụ đó cho tôi, sau đó điều tra xem trước đó có vụ án nào tương tự không."
"Tôi hiểu rồi." Chu Viễn Thanh đáp lại một tiếng, cúp điện thoại rồi đi làm việc ngay.
Bây giờ Giản Linh mới nhìn về phía Âu Tuấn: "Có thể là vụ án của chúng tôi, có gì đó không ổn."
"Đứa bé đó có gì kì lạ à?" Âu Tuấn nhớ lại nội dung của bản tin ban nãy.
"Tôi không thể chắc chắn rằng đứa bé đó có gì kì lạ..." Giản Linh nhẹ nhàng nói: "Đợi Viễn Thanh gửi tài liệu chi tiết qua đây thì tôi sẽ nói với anh sau."
Âu Tuấn gật đầu.
Chu Viễn Thanh làm việc rất hiệu quả, chỉ trong mười phút đã gửi tài liệu chi tiết cho cô.
Giản Linh lấy máy tính bảng với màn hình lớn, mở một loại tài liệu do Chu Viễn Thanh gửi tới, tất cả đều là thông tin chi tiết từ hệ thống.
Có những bức ảnh chi tiét trong hiện trường vụ án, ảnh của đứa trẻ và ảnh của người đã chết.
Giản Linh xem xét từng bức ảnh một cách nghiêm túc.
Mặc dù bình thường cô là một con khỉ không tuân theo quy tắc, nhưng khi xử lý vụ việc trong phận sự của mình, có thể nhận ra cô là người nghiêm túc hơn bất kì ai.
Âu Tuấn cũng xem từng bức ảnh một, anh nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, có lẽ vì hiệu ứng thị giác tâm linh tới từ nụ hôn của Giản Linh dành cho anh vẫn chưa phai mờ.
Vì vậy Âu Tuấn cau mày, cảm giác trên bức ảnh... có gì đó kì quái.
Hơn nữa những bức ảnh tại hiện trường vụ án đem đến một cảm giác quỷ dị ở khắp mọi nơi.
HIện trường vụ án là phòng khách của nhà người chết, xác hai vợ chồng cứng đơ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, trong thời tiết nắng nóng thế này mà xác chết đã tồn tại được năm ngày, tình trạng cái xác vô cùng tồi tệ, màu sắc làn da rất đáng sợ, xác chết sưng phù lên.
Có thể với khả năng chịu đựng của Âu Tuấn thì những bức ảnh này chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Ánh mắt anh chăm chú không chớp mắt.
"Chờ đã." Âu Tuấn nói, ngón tay đang định lướt sang bức ảnh khác của Giản Linh vội dừng lại.
Anh vốn là một tay súng bắn tỉa, khả năng quan sát của anh cực kỳ sắc bén.
Âu Tuấn nheo mắt chỉ vào vị trí kệ TV nơi xảy ra vụ án trong bức ảnh, anh chỉ vào một con búp bê đặt trên kệ TV.
"Cái này, có phải đối diện với ghế sofa đúng không?" Âu Tuấn lướt sang bức ảnh chụp tư thế của người chết khi được tìm thấy, "Cũng có nghĩa là nó nằm đối diện với người chết."
Giản Linh đưa mắt sang nhìn anh, trong mắt hiện lên sự tán thưởng: "Đúng vậy."
Âu Tuấn bắt gặp ánh mắt của cô: "Ban nãy cô đã nhìn thấy con búp bê này trong video hiện trường vụ án trên bản tin TV đúng không?"
Giản Linh gật đầu, chọn hai bức ảnh xếp cạnh nhau trên màn hình, cả hai bức ảnh đều được chụp trong phòng khách, một bức được chụp khi thi thể chưa được chuyển đi.