Chương 8: Ốc nhồi lửa nhỏ.
Giản Linh trở lại phòng tắm của phòng ngủ chính, lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt từ đầu tủ, không khỏi nghĩ đến tai họa của mình.
Trời sinh sát mệnh không chỉ là Giản Linh cô chứ, cay đắng nghĩ đây là thảm họa của bản thân.
Ngay lúc đang tắm, thì cầm vòi hoa sen làm micro và cứ không ngừng ngân nga: “Cải trắng nhỏ… Trong đất vàng…”
Bởi vì tối hôm qua u Tuấn ngủ trước, cho nên quần áo cũng chưa thay, vì thế lúc anh đến gõ cửa, thấy bên trong không có phản ứng, anh suy tư một lát liền mở cửa vào ngồi.
Vừa tiến vào, đã nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền đến cùng với bài hát 'Cải trắng nhỏ' đã được hát xong.
n Tuấn sững sờ, khóe môi không tự chủ lại nâng lên, thấp giọng nói: "Đúng là biết tự giải trí quá nhỉ?”
Anh cầm quần áo vốn định đi đến nhà tắm đem đến phòng khách, nhưng không biết vì sao, lại chỉ ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ.
'Cải Trắng Nhỏ' trong phòng tắm đã kết thúc, tiếp đó là… Ừm, Lưu Lang Ca.
“Người lang thang nhớ con bên ngoài, mẹ thân yêu bước chân lang thang không nhà, gió đông thổi, thổi cả dòng lệ rơi…”
“Đứa trẻ lang thang không có cơm ăn áo mặc, khói bụi. Khó kiếm được việc làm vất vả mồ hôi nước mắt nhễ nhại…”
Bên ngoài u Tuấn vẫn luôn nghe nhạc từ phòng tắm của Giản Linh, từ "Cải Trắng Nhỏ” xướng tới “Lưu Lang Ca” rồi lại “Đứa Nhỏ Bỏ Nhà”, tiếng nước dừng, buổi biểu diễn cũng kết thúc.
Nếu thật sự không biết gia cảnh của cô, chỉ cần nghe giọng hát có hồn của cô, sẽ nghĩ cô là một đứa trẻ ba tuổi, một đứa bé nghèo khó sống vất vả nhặt rác.
Hơn nữa sau khi biểu diễn kết thúc còn tự biên tự diễn nói: “Cảm ơn, cảm ơn sự cổ vũ của các vị, sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng, xin cảm ơn.”
Thật sự chơi rất vui.
u Tuấn nắm quần áo của chính mình, mang nụ cười trên môi ra khỏi phòng ngủ chính.
Giản Linh đang từ từ tắm rửa, liền trừng mắt nhìn vào cánh cửa phòng tắm đang đóng.
Cô nhạy cảm phát hiện quần áo của u Tuấn vốn được treo bên góc đã không thấy đâu, lúc cô mới vừa vào phòng tắm nó vẫn còn ở đó mà.
Lại nhìn vào căn phòng cửa đang đóng phân nửa kia…
Giản Linh liền hiểu ra, vậy là bên ngoài đã nghe hết toàn bộ rồi sao?
Giản Linh xúc động như bị đá rơi trúng vào đầu, đau khổ mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
u Tuấn nằm trên sô pha phòng khách, một tay xoa thái dương như say rượu, bộ dạng không nói gì trông rất ưu nhã.
Thấy cô đi ra thì nâng nửa mí mắt lên liếc cô một cái, khóe môi nhẹ cong lên, làm cho Giản Linh nhớ đến lúc nãy mình trong phòng tắm ca hát, không nhịn được mà nóng mặt.
“Thật sự không hề xem mình là người ngoài.” Giản Linh đâm anh một câu.
u Tuấn cũng không não, con mắt vẫn híp như trước: “Tiểu bạch thảo, nghe lời này của cô, tôi có phải nên thuận theo ý cô nói, xem chính mình là người nhà.”
Tiểu bạch thảo…
Hẳn là anh đã nghe hết từ đầu đến cuối rồi!
Trong lòng Giản Linh có một ngọn lửa nhỏ kéo một đường đến trong đôi mắt, cũng đã muốn thiêu hết da trên mặt.
Làn da cô ngày thường vừa trắng vừa mỏng, nên khi nóng thì đến cái cổ còn hồng, thoạt nhìn giống như đang bị nấu chín.
“Mặt sao lại đỏ vậy?” u Tuấn còn cố ý hỏi.
Giản Linh trừng anh, nghiến răng phun ra vài chữ: “Này gọi là vẻ mặt rực rỡ.”
u Tuấn nhìn thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của cô, không biết vì sao lại cảm thấy rất thú vị.
Như con nít hay như thú cưng nhỏ vậy, một chút thì lại xù lông.
Giản Linh lười để ý đến anh, vốn muốn ăn sáng nhưng khi nhìn qua bàn ăn, lại đứng như trời trồng nhìn vào bữa sáng trên bàn.
Trứng luộc lòng đào, cháo khói bốc lên nghi ngút, đồ ăn kèm là đĩa dăm bông xào mù tạt, đĩa dưa chuột nhìn thôi đã thấy giòn ngon rồi.
Nhà họ Giản là gia đình có sự nghiệp lớn, nhưng Giản Linh rất có đức hạnh, có lẽ bởi vì từ nhỏ cô được chú đưa lên núi, nên cô rất dễ nuôi.
Không phải cô không có khả năng đến nhà hàng, quán ăn năm sao với cái món ngon, tinh tế lạ mắt, nhưng so với những thứ đó Giản Linh lại thích những quán ăn nhỏ nằm sâu trong những con hẻm hơn, đồ ăn ngon và còn có cảm giác khói lửa.
Đối với bữa sáng thì so với việc chọn món ở nhà hàng thì tốt hơn ăn cháo cùng dưa chua, trứng tráng hoặc món gì đó.
Vì vậy mà lúc nãy Giản Linh định xuống lầu tìm một quán ven đường để ăn sáng, nhưng khi nhìn qua bàn ăn thì không thể bước đi được.
Anh đã làm sao? Giản Linh nghĩ.
Cô cũng là con gái nhà Lão Giản, cũng có thể nói là thiên kim, mặc dù ăn gì cũng được, nhưng nói đến tự nấu, thì quên đi.
Nhưng u Tuấn cũng là thiếu gia nhà họ u, được nuôi trong cảnh giàu sang phú quý không ngờ vẫn biết nấu ăn sao?
Mặc dù chưa nếm mùi vị, nhưng Giản Linh đã rất tò mò về mùi vị rồi.
Cô yên lặng nhìn thoáng qua người trên sô pha: “Qúy phi đang say” vị kia liếc mắt một cái, đang xem “Qúy Phi” trên ti vi, dáng vẻ hình như không hề chú ý đến cô.
Giản Linh bình tĩnh lại, thoải mái đi đến bàn ngồi xuống, vui vẻ bắt đầu ăn sáng.
Chỉ cắn vài miếng, cô đã lác mắt vì hài lòng, cháo vừa chín tới, dưa chuột giòn có chút cay cay rất ngon miệng, dăm bông thái hạt lựu chiên hơi chín vàng. Cải được cắt nhỏ nấu với nước và thịt nguội thái hạt lựu, không quá mặn.
Trứng cũng làm cô rất hài lòng.
“Thực sự không hề xem chính mình là người ngoài.”
Người đang ngủ thiếp trên sô pha đột nhiên nói gì đó, dùng câu mà trước đó Giản Linh nói anh, âm thanh mang theo ý cười.
Giản Linh thật sự muốn vùi đầu mình vào nồi cháo, hoặc là muốn nhai thịt người!
Cô rất cố gắng điều chỉnh lại, không quay đầu nhìn anh, chỉ nói: “Tôi có nên nghe theo lời này của u nhị thiếu gia, xem chính mình là người nhà không?”
u Tuấn ngồi dậy, cuối cùng không còn bộ dáng của Qúy Phi say rượu, ngón tay anh chống cằm gật đầu: “Đúng vậy, nếu cô đã muốn nghĩ như vậy, thì chuyện giường chiếu trong phòng sẽ giải quyết xong.”
Giản Linh không quay đầu, nhưng cô vẫn nhìn thấy anh với tóc rối tung, ngay cả khuôn mặt tuấn tú cũng xõa ra cái cổ trắng nõn mảnh mai như đám mây thiêu đốt.
Này sao lại khó chịu vậy chứ?