Giản Linh dần tỉnh táo trở lại, đương nhiên cũng ô nhận ra được cái ‘gối đầu’ này không bình thường lắm.
Đây là... cơ ngực của Âu Tuấn sao?
Giản Linh xoa mặt vào, không phải cô đang mơ chứ? Đây là cơ ngực của Âu Tuấn sao? Thật ra cô đã thèm từ lâu rồi nhưng chưa bao giờ dám ra tay sờ vào... ngực của Âu Tuấn?!
Giản Linh nhanh chóng chớp mắt, trong ánh mắt cô hiện lên vẻ mừng rỡ, cô vẫn rất bình tĩnh... rồi lại dụi dụi vào.
Con mẹ nó, quả nhiên mắt thấy là giả, sờ vào mới là thật mà!
Cảm giác khi cô xoa mặt vào cũng không tệ, Giản Linh cảm thấy cô vẫn nên dùng hai tay sờ vào, dù sao Âu Tuấn cũng đã từng không ít lần nắm đầu cô rồi.
Vào lúc này, Giản Linh đã hoàn toàn không có tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện tại sao cô lại ngủ trong lều vải với Âu Tuấn.
Sau khi cô uống rượu xong cũng giống như người bị phân liệt nhân cách rồi mất trí nhớ vậy. Trong đầu toàn là một đám bột nhão, nên cô cũng sớm không thể nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đâu.
Trong đầu toàn bột nhão, rõ ràng suy nghĩ duy nhất bây giờ chính là ngực của Âu Tuấn, ngực của Âu Tuấn mà thôi!
Nhưng mà hai tay của Giản Linh còn chưa kịp sờ vào trong. Thì trong cổ họng của Âu Tuấn bỗng làu bàu một tiếng trầm thấp, có vẻ như bất mãn vì cô cứ cọ qua cọ lại.
Âu Tuấn còn chưa tỉnh ngủ, rồi sau đó mơ màng nắm thật chặt cánh tay của cô, ôm chặt thứ nhỏ bé mềm mại đó vào lòng, lẩm bẩm nói: “Đừng làm phiền anh nữa, con khỉ.”
Giản Linh cẩn thận rụt cổ lại, cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp cảnh tượng này, cô tưởng rằng Âu Tuấn đã tỉnh rồi, lặng lẽ ngước mắt lên, con ngươi khẽ co lại.
Âu Tuấn vẫn chưa thức dậy, yên lặng nhắm mắt từ từ lại, che hàng mi dài của mình lại. Đôi mắt xinh đẹp ấy thực sự rất đẹp mắt, cho nên rất dễ dàng khiến người ta dời sự chú ý và nhìn vào đôi mắt của anh.
Mà lúc này, hai nhắm mắt nghiền, ngược lại càng lộ ra vẻ tinh xảo trên khuôn mặt.
Giản Linh ngây người nhìn, cũng không thể dời mắt đi chỗ khác được.
Vốn dĩ bây giờ đã bắt đầu suy nghĩ trong đầu rằng rốt cuộc tại sao cô lại ngủ chung một trong lều vải với Âu Tuấn được chứ?
Nhưng lúc này, suy nghĩ cũng nhanh chóng bị lãng quên ngay.
Nhưng Giản Linh nghĩ thầm quan tâm anh làm gì chứ! Mở mắt ra liền có thể nhìn thấy mỹ nam ngủ say như vậy, còn muốn cái tự mình suy nghĩ gì nữa!
Vì vậy cô liền lặng lẽ giương mắt lên nhìn chằm chằm Âu Tuấn một lúc lâu, bởi vì chỉ vừa mới ngước mắt lên mà thôi thì hai mắt của Giản Linh lại híp lại.
Sau khi nhắm mắt xong, lại buồn ngủ nên cô lại ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy một lần nữa thì trời đã sáng, có tiếng kêu vui vẻ của Husky và tiếng thở khò khè mà hổn hển vang lên ở bên ngoài lều.
Giản Linh dụi đôi mắt mê mang, kinh ngạc trở mình lại, Âu Tuấn đã không còn ở trong lều nữa.
Dựa vào việc mỗi ngày cái tên này đều có thể dậy sớm để chạy thể dục buổi sáng, làm bữa sáng và coi bản tin buổi sáng đã lần lượt phá hỏng giấc ngủ của cô như lúc trước.
Về cơ bản, Giản Linh có thể kết luận rằng Husky đã chạy lung tung ở bên ngoài phần lớn là quậy theo các bài tập thể dục buổi sáng của Âu Tuấn.
Âu Tuấn dắt chó chạy bộ, đã luồn lách một vòng quanh đập chứa nước ở trong xung quanh khu rừng, đương nhiên con chó sẽ thích thiên nhiên này, chứ đừng nói đến chuyện vui sướng hơn.
Âu Tuấn có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại nên buổi sáng sau khi thức dậy, anh liền dắt chó chạy vài vòng xung quanh khu rừng, thậm chí còn tìm thấy một số loại nấm dại không có độc mà có thể ăn được và một vài quả mọng nhỏ mọc ở các cây bụi hoang dã.
Sau đó Âu Tuấn mới quay trở lại nơi đóng quân của họ và bắt đầu dẫn con chó đi đến trước từng lều vải để đánh thức đám trẻ trâu kia dậy.
Nhưng là do Giản Linh vẫn còn ở lại một mình, cũng không biết có phải vì tối hôm qua cô trong cơn say hay không, nên bày tỏ chân thành ấy đều là mong anh sẽ vui vẻ.
Có lẽ, có thể trong lúc hữu hình hay vô hình, ở trong vô thức hay tiềm thức đã khiến Âu Tuấn không thể không đối xử dịu dàng với cô một chút.
Đám người kia lần lượt ngáp dài một hơi, rồi ra khỏi lều để đón không khí trong lành nhất của thiên nhiên vào buổi sáng.
Chu Viễn Thanh nhìn Âu Tuấn nói: “Thiếu tá Âu, chào buổi sáng.”
Âu Tuấn suy nghĩ một chút, quả thực lúc này vẫn còn sớm, ít nhất thì vẫn tốt hơn rất nhiều so với lúc bọn họ dậy lúc một giờ chiều và nói chào buổi sáng với anh.
Âu Tuấn: “Chào buổi sáng, nước nóng đã chuẩn bị xong ở bên đó, rửa mặt xong thì chúng ta sẽ ăn sáng.”
Lục Phi đi bộ tới, khẽ tựa vào người của Âu Tuấn, nhìn thức ăn đang sắp xếp ở trên chiếc bàn gấp đơn giản và nồi đang bốc hơi nóng lên, có mùi thức ăn tản ra trong không khí.
Lục Phi cảm động nói: “Ba, ba thật sự yêu thương bọn con quá...”
Lục Phi là người trẻ nhất trong đội ngũ, chỉ mới hai mươi ba tuổi, còn Âu Tuấn hơn anh ta năm tuổi, không thể tránh khỏi chuyện anh bao dung Lục Phi như anh trai.
Anh đưa tay lên xoa xoa mái tóc ngắn xoăn tự nhiên màu nâu của Lục Phi: “Đừng lắm mồm nữa, mau đi tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm đi. Tối hôm qua cậu uống đến không biết gì, nên buổi sáng phải ăn gì đó nóng, nếu không dạ dày sẽ đau đó.”
Vừa mới dứt lời, Âu Tuấn đã liếc mắt nhìn thấy dây kéo của lều hai người mở ra một miệng, Giản Linh với mái tóc rối bời, chui ra từ trong miệng lều, giống như một cái đầu bị chặt đứt vậy.
Lâm khơi dậy trong Âu Tuấn một số ký ức không tốt, bởi vì đã từng có một ma nữ nói chuyện với anh bằng một cái đầu như vậy.
“Mới sáng sớm mà em làm gì vậy.” Âu Tuấn quay đầu lại, nói một câu với Giản Linh.
Con ngươi Giản Linh không hề chớp mắt, nhìn anh làu bàu nói: “Quả nhiên tôi không phải là bảo bối yêu thích nhất của anh nữa mà!”
Âu Tuấn bật cười, anh bước tới, xoa xoa mái tóc rối bời của cô đang bước ra khỏi lều: “Em còn không biết xấu hổ nữa, dám nói tôi đến mức nghiện rồi sao? Mức độ nghiện của em cũng không nhỏ đâu, Giản Linh, anh không nắm đầu em thì em thấy khó chịu đúng không? Thức dậy nhanh lên. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Âu Tuấn sờ lên đầu cô, rồi xoay người sang chỗ khác.
Lúc này, Giản Linh nhanh chóng kéo khóa lều vải rồi chui ra ngoài, lao lên với tốc độ cực nhanh, cô bật dậy và treo nó lên lưng của Âu Tuấn.
Cú nhảy này mạnh đến mức khiến cả người của Âu Tuấn chìm xuống, nhưng anh lập tức đứng vững lại. Hơn nữa cũng không biết có phải do động tác cưỡi ngựa của vị tổ tông Giản Linh này giống như phản xạ có điều kiện vậy.
Anh đưa tay lên đỡ lấy chân của Giản Linh.
Husky thích kiểu vận động cơ thể trên phạm vi lớn này, con chó sẽ nghĩ mình muốn chơi với nó nên Husky sẽ sủa gâu gâu rất to, trông dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
Trong âm thanh gâu gâu to của Husky, Âu Tuấn vẫn còn cũ nghe thấy những gì Giản Linh ghé bên tai anh nói: “Âu Tuấn, anh quá hiền lành, em thật không biết nên thương anh như thế nào nữa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!