Giản Linh này chỉ là một con hổ giấy, làm sao dám thử qua chuyện này! Vốn dĩ đã say, bàn chân bước loạn xạ, đi một bước thì lắc lư ba vòng.
Vào lúc này, cô gần như vô lực, nếu không có cánh tay của Âu Tuấn ôm lấy eo cô, có thể cô đã nằm liệt trên mặt đất rồi.
Hơn nữa vấn đề lớn nhất chính là cô hít thở không thông.
Dù sao Âu Tuấn cũng là đàn ông, bỗng nhiên nếm được hương vị ngọt ngào này, đương nhiên sẽ không muốn dừng lại.
Nhưng anh không thể không dừng lại, bởi vì anh thấy Giản Linh bị nụ hôn của anh làm cho trắng bệch, cảm giác như nếu tiếp tục cô sẽ bị ngộp thở mà chết.
Âu Tuấn quả thực dở khóc dở cười, buông ra rồi ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng chụp lấy lưng, anh lập tức không nhịn được mà cười lớn.
Trong giọng nói của Âu Tuấn đặc biệt mang theo ý cười sung sướng nói: “Tổ tông nhà em, em đang thở dốc kìa!”
Giản Linh vất vả lắm mới có thể hít thở thuận lợi, vừa uỷ khuất mà giận dữ nói: “Là anh bịt miệng em!”
Âu Tuấn cười nói: “Mũi của em không dùng để hít thở sao?”
Ánh mắt Giản Linh có chút hoảng hốt, tựa hồ phải mất một lúc mới nhận ra được tác dụng của mũi.
Bộ dáng ngốc nghếch của cô trông rất đáng hệ, nhấp miệng, trên môi có vết thương, cô cau mày một chút vì đau: “Âu Tuấn, anh có bao nhiêu chiếc răng vậy? Gặm tàn nhẫn như thế…”
Âu Tuấn cười xoa xoa tóc cô: “Rõ ràng là em bắt đầu chơi trò lưu manh trước, đồ khỉ con lưu manh.”
Giản Linh nghiêng đầu suy nghĩ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt say khướt, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc mà suy tư một lát, sau đó gật đầu, giống như cảm thấy lời Âu Tuấn nói cũng có lý.
Đạo lý là một chuyện, còn chơi xấu là một chuyện khác. Việc nào ra việc đó.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó nổ lực phản biện nói: “Em giở trò lưu manh hai lần còn không thắng nổi vừa rồi anh hôn lâu đâu! Anh chờ em, trở về em sẽ giáo huấn anh! Thế nào cũng phải khiến anh mười ngày làm đồ ăn ngon cho em ăn mới được!”
Đuôi lông mày Âu Tuấn nhếch lên: “Sau khi em tỉnh rượu, nếu có thể nhớ rõ thì nói sau, một khi em đã say thì nhân cách như bị tâm thần phân liệt, tỉnh lại thì lập tức mất trí nhớ.”
Giản Linh kiên định nói: “Em mới không mất trí nhớ đâu!”
Âu Tuấn: “Còn lâu mới tin em.”
Giản Linh bĩu môi: “Anh quá xấu xa, em sẽ đi nói với ba.”
Âu Tuấn: “Ba của ai?”
Giản Linh chỉ anh: “Ba của anh.”
Âu Tuấn cười nói: “Muộn rồi, ba anh đã quay về quân đội.”
Giản Linh suy nghĩ: “Em sẽ đi nói với ông nội của anh.”
Âu Tuấn nhún nhún vai không để bụng: “Ông nội của anh không có ở nhà.”
Giản Linh không nói chuyện, mắt lại sáng, cười tủm tỉm nói: “Em sẽ về nhà, sao em có thể quên mất em còn Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay, cây kiếm đã từng trảm vua và thừa tướng… Anh hãy chờ đó.”
Âu Tuấn: “…” Tôi có nên nhắc nhở cô ấy gì hay không?
Anh trầm mặc vài giây, sau đó gật đầu: “Ừm, anh chờ em nhớ rõ rồi nói sau.”
Quả nhiên, đừng nói nhớ tới ngày mai, mới qua mười phút, Âu Tuấn rót một ly nước đưa cho Giản Linh uống, sau đó nhúng khăn ướt rồi lau mặt cho cô.
Cô dường như đã quên hết chuyện này, cũng không làm bộ dạng bĩu môi giống vừa rồi, ngược lại còn lôi kéo tay Âu Tuấn đến bên cạnh hồ chứa nước.
Thần bí hề hề hỏi Âu Tuấn: “Âu Tuấn, hôm nay anh vui không? Chơi với em và mọi người, anh có vui không?”
Âu Tuấn thành thật gật đầu: “Rất vui.”
Người trong nhóm đặc biệt tuy rằng có hơi chút nghịch ngợm, phần lớn là do chịu ảnh hưởng từ cô khỉ con này, vui tươi hớn hở như vậy khiến anh vô cùng vui vẻ.
Giản Linh nghe xong những lời này của anh, đôi mắt càng sáng hơn, nghiêm túc hỏi: “Vậy thì em sẽ làm cho anh vui vẻ hơn, được chứ?”
“Hửm?” Âu Tuấn nhướng mày khó hiểu nhìn cô, không biết cô đang muốn làm cái gì.
Giản Linh hít một hơi thật sâu, sau đó đi tới hướng mặt nước tĩnh lặng u ám trong bóng đêm ở phía trước: “Anh nhìn bên kia kìa.”
Âu Tuấn nhìn mặt nước kia, không tao bì sao trong lòng lệch một nhịp, đột nhiên nhớ tới lúc mặc võ trang bơi qua sông, trong nước hiện lên khuôn mặt dữ tợn của ma da.
Mặt nước u ám thâm trần đột nhiên có động tĩnh!
Nhưng đây không phải là gương mặt trắng bạch ở dưới nước của ma da.
Là anh suy nghĩ nhiều.
Chẳng qua cảnh tượng ngay trước mắt có chút chấn động!
Giản Linh đi tới hồ chứa nước rồi mở tay ra, mắt sáng ngời kinh ngạc!
Tay cô dường như phảng phất một năng lượng vô hình. Trên thực tế, sau khi Âu Tuấn hôn môi cô cũng đã được truyền linh lực, cho nên cũng có thể nhìn thấy vầng sáng mờ ảo trong lòng bàn tay cô, những vầng sáng đó đang lướt đi trên mặt nước.
Nơi này là một hơi cách biệt linh hồn, cho nên đương nhiên là không có ma da rồi.
Nhưng mặt nước như đang sôi trào, vô số con cá chao đảo rồi vụt khỏi mặt nước! Như hận không thể biến thành cá chép hoá rồng mà nhảy lên, vọt theo vầng sáng mà Giản Linh phóng ra.
Tay Giản Linh chỉ qua hướng nào, số lượng cá trong đập nước chuyển theo hướng đó mà vừa quay cuồng nhảy ra khỏi mặt nước.
Cảnh tượng như trong những bộ phim viễn tưởng mới có. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì khó có thể mà tưởng tượng được.
Âu Tuấn không chuyển mắt mà nhìn.
Khuôn mặt ửng hồng vì say khướt của cô chuyển hướng về phía anh: “Thấy sao?” Cô mím môi, có chút không vừa lòng: “Tối quá nên nhìn không rõ, nếu là buổi sáng thì sẽ trông đẹp hơn.”
Âu Tuấn biết cô muốn khiến anh vui vẻ nên mới tạo ra chiêu thức ấy, vì vậy xoa đầu cô: “Cái này cũng khá đẹp.”
Giản Linh nghe xong lời này mới vừa lòng, mắt cong cong nở nụ cười.
“Nhưng.” Âu Tuấn như nghĩ tới điều gì đó, hỏi Giản Linh một câu: “Nếu em có năng lực này, vì sao lúc câu cá lại không trực tiếp dùng tới?”
Kỳ thật lúc câu cá cô là người bắt được ít nhất, cũng chỉ được hai con cá mà thôi, vậy mà đã khiến cô không khỏi mừng rỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!