Chương 75 Khỉ con lưu manh
Âu Tuấn đảm đương mọi công việc, anh bận rộn bên giá nướng, ngoài mặt tuy lạnh lùng nhưng kỳ thật rất quan tâm đến mọi người.
Cho nên từ việc chế biến đến nướng BBQ, đều do một mình anh xử lý.
Hơn nữa người trong nhóm đặc biệt rất biết nịnh nọt, mấy cái miệng kia vô cùng ngọt, hận không thể tâng bốc tay nghề của Âu Tuấn lên trời cao, đương nhiên thật sự rất ngon.
Ngay cả Husky cũng vay quanh chân của Âu Tuấn, chỗ nào cũng không đi.
Chỉ là Giản Linh cảm thấy xót xa, thấy Âu Tuấn vội vàng nướng cũng chưa có gì trong bụng, cô lập tức dùng chén bằng giấy, lựa xương cá sạch sẽ rồi đưa tới cho anh ăn.
Rõ ràng là do chính tay Âu Tuấn nướng, nhưng lại giống như cô làm, mặt mày hớn hở hỏi: “Như thế nào? Ăn ngon không?”
Âu Tuấn bất lực, tâm trạng không có lý do mà lại vô cùng tốt.
Giản Linh trong chốc lát lại đưa một miếng cá tới, lại đưa tới thêm một ít trứng cá, dáng vẻ trông thực sự khẩn trương: “Mau ăn trứng cá này đi, không lát nữa lại bị bọn kia cướp sạch đấy!”
Không lâu sau, Giản Linh lại bưng một ly rượu gạo tới.
Âu Tuấn còn tưởng rằng là đồ uống, để đến bên môi, anh ngửi được hương thơm ngào ngạt thì lập tức ý thức được đây là rượu gạo.
Theo bản năng chuyển mắt nhìn về phía Giản Linh.
Quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, cô nhóc này không biết từ lúc nào đã bắt đầu nhậu nhẹt với đồng đội.
Giờ phút này khuôn mặt nhỏ đỏ bùng, mắt to trong suốt cười đến cong cong, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời bị nhiễm men say, mê hoặc lòng người, tựa như có thể phản chiếu được sao trời lộng lẫy.
Ánh mắt Giản Linh không hề chớp mà nhìn Âu Tuấn, ngây thơ cười, nói: “Âu Tuấn, anh cũng thật là đẹp trai quá đi, làm sao lại có thể đẹp như thế…”
Đây là lời cảnh cáo vì tuyệt đẹp….
Nếu không nhớ nhầm, lần trước cô sau cũng là nói anh đẹp, sau đó lập tức cưỡng hôn anh.
Tim Âu Tuấn khẽ lệch nhịp, tốc độ đập bỗng dưng tăng nhanh hơn.
Chỉ là, còn chưa đợi Giản Linh làm cái gì thì đồng đội đã bắt đầu hô la: “Đội trưởng Giản! Mau tới đây uống rượu! Cô đừng hòng trốn! Ly kia là cô thiếu! Đừng nghĩ đến chuyện ba Âu tiếp rượu thay cô!”
Mẹ nó ba Âu chết tiệt, ba Âu chân dài…
Giản Linh cũng chỉ có thể quay đầu trở về cùng đồng đội nhậu tiếp.
Âu Tuấn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, bản thân lại có chút thất vọng.
Tự nhiên cũng sẽ càng thêm không thừa nhận, thấy nhóm đặt biệt liên tục rót hết ly này đến ly khác cho Giản Linh, trong lòng anh lại có chút… Lén lút chờ mong chuyện nào đó xảy ra sao?
Gò má Âu Tuấn hơi nóng lên, chớp chớp mi, hận không thể giáng cho mình một bạt tai để tỉnh táo!
Âu Tuấn à! Đừng sa đoạ như vậy! Gu của mày phải là một cô gái ôn nhu ngoan ngoãn mới đúng! Vì sao lại suy nghĩ lệch lạc như thế! Tam quan sao! Hay vẫn là đạo đức!?
Giản Linh quả thực không thể uống nổi nữa, tác dụng của rượu gạo không phải là quá chậm, quan trọng nhất chính là, loại này không khó uống, không giống như rượu trắng nóng rát cay giọng, sau khi uống xong cũng không thể coi như dễ chịu.
Rượu gạo này rất thơm ngọt, dường như có thể uống liên tục mấy ly.
Giản Linh còn được tính là ổn, không giống như Lục Phi kêu la dữ dội nhất, người gục đầu tiên cũng chính là anh ta.
Tần Đường Đường cũng uống rất nhiều, tuy rằng là con gái nhưng sức chiến đấu có thể ngang với Lục Phi, thậm chí còn có thể ôm Lục Phi đã bất tỉnh nhân sự ném vào lều trại của anh ta. Sau đó mới vào lều của mình.
Giang Dương Minh tuy sức chiến đấu cũng không kém gì, nhưng khó khăn lắm mới có thể lê bước về lều, ngủ như chết…
Lệ Cẩm Hà cũng dựa vào hai chân yếu ớt của mình quay về lều trại ngủ.
Kỹ thuật chiến đấu của Chu Viễn Thanh ngược lại còn có thể nói là thượng thừa, chẳng lẽ bởi vì anh ta sống khoa học cho nên mới có thể duy trì lý trí tỉnh táo?
Anh ta thậm chí có thể đi đến trước mặt Âu Tuấn, nói rằng bọn họ đi ngủ trước, mong thiếu tá Âu hãy chăm sóc đội trưởng Giản của họ một chút.
Sau đó Chu Viễn Thanh cũng trở về lều trại nghỉ ngơi.
Kết quả lúc quay về nhà họ Âu, sức chiến đấu yếu ớt nhất của Giản Linh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cũng khó trách lúc cô ở nhà họ Âu, bày ra tư thế kia, như là tửu lượng của bản thân rất tốt.
Nhưng không sao. Cô đã nhiều lần nói qua với đồng đội rằng tửu lượng của mình là tốt nhất.
Bàn chân của Giản Linh loạng choạng, lắc lư bước đến bên cạnh Âu Tuấn.
Trên mặt phiến hồng do men rượu, khoé môi cong lên cười ngây thơ, cô tủm tỉm cười nhìn Âu Tuấn: “Âu Tuấn, em lợi hại không?”
Năm ngón tay kia đều không chỉ đúng phương hướng, nhưng Âu Tuấn hiểu được cô đang muốn đi về lều trại.
Giản Linh lớn tiếng nói: “Anh ta… Bọn họ đều… đã gục! Em vẫn còn chưa đâu! Kiên cường không? Lợi hại không?”
Âu Tuấn gậy đầu phụ hoạ nói: “Kiên cường, lợi hại, đội trưởng Giản là mạnh nhất.”
Giản Linh híp mắt, ánh mắt thoáng mê ly, bình tĩnh nhìn Âu Tuấn, rồi sau đó, khoé môi đang tươi cười của cô có chút biến đổi.
Trở thành kẻ xấu xa lừa dối một chút.
Đầu lưỡi phấn hồng nghịch ngợm liếm cánh môi.
Giản Linh híp mắt nói: “Âu Tuấn, vì sao miệng anh lại ngọt đến như vậy…?”
Vừa dứt lời, cô lập tức nhón chân áp môi mình lên môi anh!
Trong cổ họng cô phát ra tiếng cười trầm thấp, cánh tay ôm lấy cổ Âu Tuấn.
Một lát sau cô mới rời khỏi môi Âu Tuấn, cười đắc ý, đuôi lông mày khẽ nhếch chân mày nhìn anh nói: “Âu Tuấn, em nhớ ra rồi.” Khoé môi tươi cười của cô dần dần mở rộng: “Ngày đó sau khi em uống rượu cũng hôn anh. Đúng không?”
Giản Linh hoàn toàn không để ý tới ánh mắt càng ngày càng thâm hiểm của anh.
Đôi mắt Âu Tuấn thâm trầm, ánh mắt chớl động.
“Đúng vậy.” Giọng nói của Âu Tuấn thực sự rất hay, nghe đến mê người, lại càng có thêm vẻ trầm thấp, mùi hương ngào ngạt, cao thâm khó đoán, đuôi lông mày Âu Tuấn nhếch lên: “Em nên được giáo huấn lại, đồ lưu manh.”
Lý trí trong đầu Âu Tuấn sớm đã sụp đổ sau khi tiếp xúc với đôi môi mềm mại ngọt ngào kia.
Anh giơ tay chế trụ ót Giản Linh, cúi đầu hung hăng mà hôn lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!