Âu Tuấn dở khóc dở cười, vô cùng bất lực, anh liếc Lục Phi một cái, lại nhìn qua mọi người trong tổ đặc biệt, chỉ sợ bọn họ đối mặt với đầu trâu mặt ngựa đều không nhăn mày.
Có một thùng cá sống mà cũng không biết chế biến?
Âu Tuấn hít sâu một hơi, tức giận nhìn về phía Lục Phi: “Tôi không có đứa con nào không biết cố gắng như cậu.”
Kỳ thật Giản Linh rất vui, bởi vì cô đã bắt được một con cá lớn.
Nhưng Âu Tuấn cũng câu được rất nhiều! Cô thấy tâm trạng của anh hình như không tệ, mọi người cũng đều rất vui vẻ, cô cũng lập tức vui vẻ hơn.
Giờ phút này Giản Linh mới lay bả vai Âu Tuấn: “Thiếu tá Âu, Âu Tuấn, cậu hai Âu ơi…”
Âu Tuấn liếc cô: “Nói hay lắm.”
Giản Linh mỉm cười: “Anh làm ơn đi…”
Lục Phi thấy thiếu tá Âu sau khi nghe được những lời này của đội trưởng Giản, biểu cảm có chút buông lỏng, lập tức chạy đi lấy dao: “Đưa dao cho đại ca!”
Âu Tuấn nhận dao, sau đó chịu thương chịu khó mổ tẩy làm sạch cá rồi để lên vỉ nướng.
Đây là một đặc tính của Âu Tuấn, nói trắng ra là làm nũng chơi xấu lăn lộn với anh đều không có cách nào từ chối.
Động tác của Âu Tuấn vừa lưu loát lại đẹp mắt, tựa như lúc trước anh nướng thịt dê, rõ ràng là làm chuyện rất bình thường, nhưng vào trong tay anh lại toát ra vẻ mỹ mãn ưa mắt.
Đây chính là… Tầm quan trọng của nhan sắc.
Dưới sự lãnh đạo và ảnh hưởng của đội trưởng Giản, trên cơ bản toàn bộ người của nhóm đặc biệt đều là đồ tham ăn + thị giác cao.
Mà người ba Âu Tuấn hiển nhiên thoả mãn được nhu cầu của đám người này, không chỉ có thể thoả mãn tính tham ăn của họ, mà còn thoả mãn thị giác của bọn họ.
“Nếu cô thật sự có lỗi với thiếu tá Âu, tôi lập tức từ chức không làm nữa.” Chu Viễn Thanh suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói với Giản Linh.
Giang Dư Miên gật đầu: “Giống như trên.”
Lục Phi: “Thêm một.”
Lệ Cẩm Hà: “Thêm một.”
Tần Đường Đường: "Vậy... Cũng coi như tôi đồng tình đi.”
Giản Linh: ???
Tình huống gì đây? Họ ở cùng Âu Tuấn bao lâu rồi? Sao lại có thể thuận lợi mua chuộc toàn bộ đồng đội của cô chứ?!
Nếu cô và Âu Tuấn quay lưng lại với nhau thì cô vẫn còn là chỉ huy xuất sắc đúng không?
Tâm tình của Giản Linh phức tạp, nhìn về phía các đồng đội không biết cố gắng, cắn răng hỏi: “Nếu anh ta là ba của mấy người, vậy thì tôi là gì? Sao các người có thể nhẫn tâm bỏ rơi tôi như thế chứ?”
Lục Phi nhỏ giọng nói: “Cô chính là bà chủ nha.”
Giản Linh: “…” Con mẹ nó, cái gì mà bà chủ!
Lệ Cẩm Hà thì thầm: “Không có người sẽ vì bà chủ mà từ bỏ ba đâu.”
Lời này cũng còn hợp lý, thế nhưng Giản Linh lại không thể phản bác, cô hít sâu một hơi, quyết định không nói chuyện với bọn họ nữa.
Cô tới quậy ở bên hồ chứa nước, nơi Âu Tuấn đang chế biến làm sạch cá!
Nhìn thấy bóng dáng Giản Linh từ phía xa, phảng phất vài phần thê lương.
Lệ Cẩm Hà nói khẽ với đồng đội: “Đội trưởng Giản không vui rồi kìa.”
Lục Phi không tim không phổi hỏi một câu: “Khi nào thì chúng ta mới được ăn cá nướng đây?”
Sau đó chuyện đội trưởng Giản không vui thuận lợi bị gạt bỏ sang một bên.
Mọi người đều vì chuyện nướng cá này mà sôi nổi thảo luận.
Âu Tuấn thấy khỉ con Giản Linh đang chạy tới bên cạnh anh quấy rối, anh mổ cá cô lập tức dùng tay hứng nước rồi vẩy vào người anh.
Âu Tuấn đè lại tay cô: “Đừng quậy nữa.”
“Em chán quá.” Giản Linh nhỏ giọng lải nhải.
Âu Tuấn nghi hoặc nhìn cô: "Trời ạ… Không phải, em không thể chờ thêm được sao? Có rất nhiều cá nướng mà.”
Anh chỉ cho rằng Giản Linh bởi vì không có cá nướng để ăn nên chán.
Mà Giản Linh lại mở to mắt trừng anh: “Anh thấy em có chỗ nào vì ăn mà có thể chán sao!”
Âu Tuấn gật đầu tán thành: “Đúng vậy.”
Nghĩ đến lần đó vì cô đói bụng, suốt đường đi như bị tâm thần phân liệt, mới vượt qua ba cái đèn xanh đèn đỏ mà đã thay đổi chủ ý đến bốn lần…
Giản Linh cảm thấy mình không được yêu thương nữa.
Cô bĩu môi: “Em quả nhiên không phải đứa bé mà anh yêu thương nhất nữa rồi.”
Âu Tuấn liếc cô một cái: “Nói hay lắm.”
Giản Linh dẩu miệng: “Khi nào mới có thể ăn đây?”
Âu Tuấn mỉm cười, ban đầu còn muốn duỗi tay xoa đầu cô, nhưng tay lại tanh mùi cá, lập tức nhịn xuống, anh cười nhẹ nói: “Chờ một chút, sẽ nhanh thôi.”
Giản Linh ngồi xổm xuống bên cạnh anh, nhìn động tác thành thục mổ cá của anh.
Hai mắt của cô vô cùng trong suốt, lúc nhìn chằm chằm quan sát, ánh mắt lập tức sẽ hiện lên cảm giác mạnh mẽ.
Âu Tuấn bị cô nhìn chằm chằm nên không còn cách nào, sau đó liền nói: “Em vào trong ngồi với bọn họ một lát đi.”
Giản Linh lắc đầu: “Không đi. Bọn họ không yêu em, hiện tại mọi sự yêu thích đều đặt ở trên người anh, đúng là cái đồ thấy sắc quên nghĩa. Hừ!”
Âu Tuấn bị câu nói thấy sắc quên nghĩa của cô làm cho ánh mắt cứng lại.
Cho nên đã nói bao nhiêu lần rồi, để cô nói tiếng thông dụng, đừng dùng văn thơ!
Cô luôn nghĩ đến những từ như vậy rồi nói ra ngoài.
“Được rồi, bé Linh nghe lời đi.” Âu Tuấn nói.
Giản Linh dẩu miệng: “Không đâu! Em chỉ muốn bên cạnh anh thôi!”
Động tác trong tay Âu Tuấn dừng một chút, nhưng thật ra không khuyên cô qua bên kia ngồi, có lẽ vì sự đồng hành trong lời nói của cô nghe thật sự ấm lòng.
Một lát sau Âu Tuấn mới biết, sự kiên trì của bản thân không phải là lựa chọn sáng suốt, không từ chối việc cô tiếp tục ngồi xổm ở bên cạnh anh.
Sở dĩ dẫn đến kết quả này là bởi vì… Cô vẫn luôn nói không ngừng đặt câu hỏi.
Giản Linh: “Thiếu tá Âu, sao anh lại giữ lại thứ nhão nhão dính dính kia?”
Âu Tuấn: “Đó là trứng và bong bóng cá.”
Giản Linh: “Để dành cho Husky sao? Không thể để cho Husky ăn cá được đâu, da của nó sẽ không được tốt lắm."
Âu Tuấn than nhẹ: “Để lại cho mấy người đấy, khổ quá.”
Giản Linh bĩu môi, ánh mắt ghét bỏ: “Trông chẳng ngon tí nào.”