Ngón tay thon dài của Giản Thành khẽ chạm lên màn hình, ánh sáng của màn hình di động chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, sắc lạnh phảng phất mạ lên mặt ấy một lớp khí lạnh lẽo không ai có thể tới gần.
“Tình cảm của chúng ta xảy ra vấn đề, anh ra ngoài ăn vụng, tôi làm như vậy đã là nể tình anh lắm rồi. Anh đã phạm sai lầm trước, còn nói với tôi rằng em gái của tôi vô lễ bạo lực, không có dạy? Lúc tôi quay lại sau khi thoát khỏi đám phóng viên đông như kiến, cũng chưa từng rụt cổ, nếu anh cho rằng tôi dễ dãi, vậy thì anh phải trả giá đắt cho suy nghĩ của mình rồi.”
Sau khi gửi tin nhắn này đi, Giản Thành lập tức kéo số của Thư Minh vào danh sách đen, sau đó kết nối với Bluetooth trong xe rồi bấm ra một dãy số.
Đầu dây bên kia rất nhanh được bắt máy, giọng nói khách khí lại khiêm tốn cất lên: “Ôi cậu tư nhà họ Giản, sao rảnh rỗi lại gọi cho tôi vậy? Thật là vinh hạnh quá!”
Giọng nói của Giản Thành bình tĩnh trả lời: “Giúp tôi làm chuyện này.”
“Ngài cứ nói đi ạ!”
…
Thư Minh sẽ phải chịu sự trừng phạt như thế nào, tạm thời chưa thể biết.
Ở một nơi khác, Giản Linh đã lấy lại được sức sống như ban đầu, Âu Tuấn thấy cô giống như một chú khỉ, ham chơi không biết mỏi mệt, bắt được một con cá nhỏ như lòng bàn tay mà cũng mừng như câu được cả thế giới…
Khoé môi Âu Tuấn không khỏi nhếch lên.
Anh có thể tưởng tượng được, kết cục của Thư Minh kia sợ là không mấy tốt đẹp.
Với sự hiểu biết của Âu Tuấn đối với gia đình ông Giản từ trước đến nay, gia đình họ vốn không có gốc gác gì tốt cả, duy nhất chỉ có một người được coi là tốt.
Đoán không chừng đó chính là con khỉ trước mặt này.
Vì thế Âu Tuấn vươn tay ra nhéo má cô một cái, sau đó lại vuốt vuốt rồi lại nhéo nhéo trên mặt cô.
Giản Linh nhăn mặt, không vui nói: “Âu Tuấn, anh chưa đưa tiền sao lại tự tiện sờ như thế hả?”
Âu Tuấn suy nghĩ, gật đầu cười: “Sẽ trả mà, không phải toàn bộ gia sản đều đã cho em sao? Cho sờ hai hai không được sao?”
Người trong đội đặc biệt nghe được lời này lập tức ồn ào bàn tán, kéo dài giọng nói: “Ghê! Toàn bộ gia sản đều cho luôn rồi!”
“Ghê! Sờ hai cái luôn cơ!”
Giản Linh hận không thể đá bọn họ vào trong hồ cá luôn cho rồi!
Không lâu sau, Chu Viễn Thanh đã đi tới, quơ quơ di động trong tay, nói: “Giản Linh, Nick tỉnh lại rồi. Nói cô không nghe điện thoại nên kêu tôi tới đây.”
Lúc trước cô nghe xong điện thoại của anh tư, cũng không có việc gì quan trọng nên đã ném di động vào trong lều trại.
“Hả? Tỉnh rồi à?” Giản Linh nhướng mày.
Âu Tuấn híp mắt, động tác vuốt tóc trên đầu Giản Linh đột nhiên chậm dần… Như lộ ra vài phần nguy hiểm.
Giản Linh chộp lấy di động trong tay Chu Viễn Thanh rồi đưa đến bên tai.
Mới vừa alo một tiếng đã lập tức nghe được đầu bên kia truyền đến…
“Hu hu hu.”
Giản Linh: “…” Cô tạm dừng vài giây, cố nén lại: “Anh có tin tôi dán miệng anh lại hay không? Im miệng đi.”
Bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp, mang theo giọng pha chút Hồng Kông- Đài Loan nói: “Các người ra ngoài đều không đưa tôi đi cùng...”
Nghe thấy có chút tội nghiệp.
“Sao đưa đi được? Anh ngủ say như chết, chẳng lẽ chúng tôi phải bỏ anh vào hộp rồi kéo tới đây ư? Hơn nữa không ai ngờ hôm nay anh mới tỉnh, nếu không, lại còn phải kéo anh lại về chỗ cũ…” Giản Linh nói xong câu này, trước khi Nick kịp mờ miệng đã xen vào: “Còn dám hu hu hu thử xem!”
Nick: “… Được rồi, tôi sẽ tiếp tục ngủ, ngủ đến năm sau mới tỉnh luôn.” Anh ta suy nghĩ, rồi bổ sung thêm chữ: “Hừ!”
Mặt Giản Linh đầy vạch đen, suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ tới: “Không được ngủ! Đúng rồi, vừa lúc có việc muốn nhờ anh một chút.”
“Chuyện gì?” Nick ở đầu kia hỏi.
Mà bên này, Âu Tuấn ngồi ở bên cạnh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt kia cũng hoài nghi không biết là chuyện gì.
“Tâm trạng của anh tư tôi không tốt, một mình đi uống rượu giải sầu tôi không yên tâ lắm, phiền anh đi…”
Lời còn chưa nói xong, Nick ở đầu dây bên kia không vui nói: “Tôi không đi đâu, uống rượu với đàn ông là chuyện nhàm chán nhất ấy.”
Giản Linh im lặng vài giây, rồi mới nói: “Nick, anh biết ở nước của tôi, có câu có qua thì phải có lại không?”
Nick suy nghĩ, hỏi: “Không biết, nó có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là, số tiền hàng tháng để anh ăn uống căn bản là không đủ để đáp ứng anh, phần vượt chỉ tiêu đều do đội trưởng Giản tôi dùng tiền mua đấy anh hai.”
Giản Linh bình tĩnh nói: “Cho nên nếu anh không muốn giúp, kể từ bây giờ anh ráng mà nhịn đói đi.”
“…” Nick ở đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Sau đó Giản Linh lập tức nghe được tiếng nghiến răng truyền đến: “Anh ta ở đâu? Tôi đi là được chứ gì?”
Hoá ra chiêu này rất hiệu quả…!
Giản Linh cười tủm tỉm nói: “Tốt lắm. Yên tâm, đội trưởng Giản tôi đây sau này cũng sẽ không bạc đãi anh. Anh tư của tôi sẽ không tới nơi khác uống rượu, chỉ đến hành lang rượu Vân Đỉnh Các uống thôi.”
Đó là quán rượu tốt nhất Yến Thành, bầu không khí yên tĩnh, không gian ưu nhã. Hơn nữa có rất nhiều loại rượu, thậm chí còn có cả nhà máy rượu nhi ở nước ngoài.
Quan trọng nhất chính là, đây chính là điều mà Giản Thành muốn, tuy anh ấy không quá bận rộn để lo cho sự nghiệp của gia tộc, hơn phân nửa điều này đều là yêu thích của bản thân.
Thư viện, hành lang rượu, phòng làm việc nhiếp ảnh, cùng với các ý tưởng thiết kế studio với các nhà xưởng, hạn chế anh ấy còn tự mở một hội viên cao cấp nữa.
Dù sao cũng phải nói, toàn bộ gia sản gia đình lão Giản không sợ thiếu tiền, nhưng chỉ có một mình Giản Thành có thể kéo phẩm vị cao nhã này lên nổi thôi.
“Vậy đi.” Anh Anh Quái ở đầu kia không vui đáp lại.
Giản Linh suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tôi cũng không phải nhờ anh tới để cùng anh trai tôi uống rượu, anh ấy không say, chẳng qua là tâm trạng không tốt, anh không cần lo lắng, cứ đi đi.”
“Biết rồi. Tôi đi đây.” Lúc này Nick mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!