Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Giản Linh vừa nói xong, động tác vốn dĩ nhanh nhẹn và xinh đẹp của Âu Tuấn đột nhiên hơi cứng đờ, anh vốn dĩ đã chia sẵn mấy miếng thịt dê nướng thơm ngon cho vào trong đĩa chuẩn bị đưa cho Giản Linh.

Âu Tuấn nghĩ một chút, sau đó anh lại gắp ra bỏ vào trong đĩa khác, không cho cô ăn, cái đồ chết tiệt này, rõ ràng là khen người ta, sao cô có thể nói được khó chịu như vậy!

Giản Linh vội vàng nhận sai, cô hiểu rất rõ điểm yếu của Âu Tuấn là gì, thế là cô víu lên vai anh đung đưa, kéo dài giọng nói chơi xấu: "Thiếu tá Âu! Âu Tiểu Tuấn! Anh hai Âu! Lẽ nào em không phải là bé cưng anh thương yêu nhất nữa ư!"

Nhìn tư thế này, giống như là mỗi phút đều muốn như con bạch tuộc treo trên người Âu Tuấn.

Đám người của bộ đặc thù gào khóc đòi ăn đương nhiên là phải bảo vệ cho "vú em" Âu Tuấn, không cho Giản Linh gây rối, lôi cô ra.

Thức ăn có mùi vị rất ngon.

Người làm thịt dê chắc cũng có kỹ thuật, tay nghề của người nướng thịt dê cũng vô cùng tốt, thịt dê vừa béo, vừa thơm, nhưng không gây chút nào.

Trong nồi cá và gà, cá thì tươi ngọt, gà thì mềm thơm, nước canh được hầm ra càng ngon. Sau khi ăn hết gà và cá trong nồi, dùng phần nước canh còn lại nấu một ít rau dại chỉ có thể tìm thấy ở trong làng.

Rau dại ngấm đủ nước canh tươi ngon, vừa ăn ngon lại vừa đỡ ngấy.

Cơm lam, cơm là món đặc sản của vùng Nông Gia Nhã này, chọn một cây tre to và cắt nó ra từng đốt, sau đó rửa sạch gạo thơm và ngâm rồi dùng lá sen non mới vừa hái xuống gói lại, rồi nhét vào trong ống tre, cuối cùng bỏ vào lò nướng từ từ bằng lửa nhỏ.

Cơm được làm ra như vậy sẽ có mùi thơm nhẹ nhàng tươi mát của tre và lá sen, chỉ ăn cơm trắng thôi cũng có một hương vị đặc biệt…

Sau bữa ăn, có thể nói là mọi người ăn tương đối thỏa mãn.

Ngay cả Husky cũng được chia cho mấy cục xương dê, làm cho nó sướng đến nỗi ước gì có thể lăn lộn tại chỗ.

Đám người của bộ đặc thù ăn đến mức bụng căng lên, ngồi liệt trên ghế với dáng vẻ sướng đến mức vài giây sau là lập tức lên trời.

Nhìn lên dường như không động đậy được nữa, giống như là buồn ngủ sau ăn, tựa như rất nhanh là sẽ ngủ vậy.

Chỉ có Giản Linh là vẫn còn rất nhanh nhẹn, Âu Tuấn nhận ra con khỉ này thật sự đúng là con khỉ, dường như lúc nào cô cũng tràn đầy sức sống như vậy.

Giản Linh nhảy nhót đến bên cạnh mọi người, rồi dơ chân đá chân ghế của họ, cô vừa đá vừa gọi: "Này, này, này, hãy vui lên nào, đừng có tỏ ra dáng vẻ như bị rút hết gân như thế có được không? Không phải mọi người tràn ngập mong muốn, muốn đi dã ngoại sao? Sao lại chỉ ăn có một bữa cơm no nê thôi mà sao lại làm cho mấy người hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu nữa rồi?"

Mọi người uể oải hé mắt liếc cô.

Âu Tuấn vươn tay xách cổ áo phía sau của cô lên, kéo cô ra xa một chút, xem như là bảo vệ đám trẻ một chút, đỡ để cô lại vừa gọi một tiếng là lại đá một cái vào chân ghế, đợi lát nữa lại đá hỏng chân ghế tổn hại của công.

Mọi người đều rất cảm động trước hành động của "vú em" đã giải cứu chiếc ghế dưới chân ác quỷ.

Âu Tuấn nói với Giản Linh: "Được rồi, để bọn họ tỉnh táo lại, cô và tôi lên xe lấy đồ xuống trước."

Lục Phi nhìn Âu Tuấn, vô cùng không có tiền đồ nói: "Con cảm ơn ba."

Âu Tuấn: "..."

Có nhiều lúc anh sẽ không nhịn được cảm thấy, những đám nhóc này, cũng nên để con khỉ nghịch ngợm Giản Linh đến chỉnh đốn họ, nếu không có thể nghịch đến không có giới hạn.

Giản Linh và Âu Tuấn cùng nhau đi lên xe lấy những dụng cụ dã ngoại như lều bạt, giá nướng,… đều lấy xuống hết.

Trần Thái cũng đã chuẩn bị xong những nguyên liệu đồ nướng được giữ lại làm bữa ăn đêm để lát nữa họ đi cắm trại, và cũng nói tuyến đường đi đến hồ chứa nước cho họ biết.

Ông ấy nói là cắm trại ở bên hồ chứa nước rất tốt, cảnh vật xung quanh ở chỗ đó cũng khá đẹp.

Âu Tuấn ghi nhớ tuyến đường, đám người của bộ đặc thù cũng đã trở lại bình thường rồi, mọi người lần lượt đến nhận những thứ này, rồi cùng nhau khiêng thứ này, thứ kia, sôi nổi, vui vẻ đi về phía hồ chứa nước.

Hồ chứa nước cách Nông Gia Nhã không xa, cách khoảng hai km, mọi người đi bộ đến đó cũng xem như là tiêu cơm sau bữa ăn.

Đừng thấy những người của bộ đặc thù lúc uể oải thì người nào người nấy cũng giống như là không có gân cốt, nhưng nếu thật sự bắt đầu làm việc thì đều làm rất tốt.

Không cần Âu Tuấn phải làm, bốn người đàn ông của bộ đặc thù đã tự phân công rồi, Giang Dương Minh và Lệ Cẩm Hà nhanh nhẹn bắt đầu dựng lều bạt.

Chu Viễn Thanh và Lục Phi thì sắp xếp đồ nướng và bày biện bàn ghế xếp ổn thỏa, ngay cả dụng cụ câu cá và kính viễn vọng được mang đến cũng đã lắp đặt xong.

Còn Tần Đường Hạ và Giản Linh là phụ nữ nên có đặc quyền nhàn rỗi.

Âu Tuấn là "ba", nên đương nhiên cũng có đặc quyền này.

"Bây giờ tôi nhìn thấy mấy người họ đã cảm thấy vừa mắt hơn nhiều rồi." Âu Tuấn ngồi trên cái ghế xếp đã được mở ra, anh quay đầu nói với Giản Linh.

Giản Linh đang ăn một chùm nho đỏ mà Đường Hạ đã rửa sạch cho cô, cô nghe thấy lời của Âu Tuấn, động tác nhanh nhẹn đút một quả nho vào trong miệng Âu Tuấn.

Âu Tuấn sững sờ, môi anh có thể cảm nhận được cái chạm của ngón tay mềm mại của cô lướt qua.

Vẻ mặt của Giản Linh lại ung dung, thản nhiên, cô cũng đút cho mình một quả, nói không rõ: "Trông họ đều không nghiêm túc, nhưng lúc làm việc lại rất tích cực."

Âu Tuấn nhìn cô, thăm dò hỏi: "Đợi lát nữa, chúng ta… đi câu cá?"

Giản Linh thấy giọng điệu của anh hơi kỳ lạ, cô chớp mắt hỏi: "Được, sao anh nói có vẻ dè dặt như vậy?"

Âu Tuấn mím môi im lặng.

Nhưng Giản Linh lại phản ứng lại, đôi mắt sáng ngời: "Á! Anh lại sợ tôi nhìn thấy "thứ" đó phải không?"

Âu Tuấn liếc cô, anh không trả lời nhưng cũng xem như là ngầm thừa nhận, dù sao anh đã hiểu đôi chút về thể chất thần kỳ của Giản Linh.

Giản Linh khoát tay: "Âu Tiểu Tuấn, anh đừng lo." Cô hất cằm về phía đám người của bộ đặc thù. Anh tưởng rằng bây giờ mấy người họ đi xa như vậy là để đi vệ sinh ư? Họ đang đi bố trí đấy."

"Bố trí?" Âu Tuấn nghĩ đến những thiết bị kỳ lạ trong kho bảo hiểm dưới công quán.

Giản Linh gật đầu: "Ừm, nếu nói huyền huyễn chút thì là trận pháp kết giới của những thứ này. Còn nếu nói thông tục dễ hiểu thì là dùng thiết bị đặc biệt của bộ đặc thù, có thể tạm thời chia tách khu vực này  trên phương diện linh năng ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!