Lời nói này của Âu Tuấn dẫn đến sự thoải mái cực độ của các bộ đội đặc thù.
Bọn họ thiếu điều hô to vạn tuế, được Âu Tuấn đút ăn thật no, việc chuẩn bị đi dã ngoại lại không cần bọn họ bận tâm, vì vậy rất nhanh, trên ghế sô pha đã phơi bày ra một cảnh tượng thối nát.
Lục Phi xiêu vẹo tựa vào tay vịn ghế sô pha ngủ, Lệ Cẩm Hà và Giang Dương Minh thì là tư thế nằm dài ra ngủ, Chu Viễn Thanh giống như con mèo cuộn tròn trên ghế sô pha đơn.
Ngay cả Tần Đường Hạ cũng ngồi ở trên ghế sô pha mơ màng buồn ngủ.
Âu Tuấn nhìn dáng vẻ lười biếng cực độ này của mọi người, quay đầu lại nhìn về phía Giản Linh: "Đất nước lại tiêu tiền nuôi dưỡng một đống bùn như vậy..."
Giản Linh xoạch một cái rũ đầu lên trên bả vai anh, bàn tay khi có khi không xoa con chó, mặt đầy say mê.
Lầu bầu nói: "Khi đứng đắn thì vẫn nghiêm chỉnh. Khi không có vụ án thì sẽ giống như bị rút gân vậy."
Âu Tuấn cũng giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, dời đầu của cô trên bả vai của anh ra.
Giản Linh mặt dày không biết xấu hổ lại lần nữa tựa lên.
Âu Tuấn lặng lẽ hít sâu một hơi, chịu đựng. Dù sao so về ỷ lại, cô lợi hại.
Giọng nói của Giản Linh mềm mại: "Nếu đi dã ngoại..." Cô giương mắt nhìn Âu Tuấn một cái, hỏi: "Anh thật sự không cần bọn họ chuẩn bị cái gì sao?"
"Không phải Giản Ba ở đó làm nông sao, nguyên liệu nấu ăn gì đó chắc là không thiếu đâu." Âu Tuấn nhìn thời gian trên đồng hồ để bàn to một cái: "Thì một chút đồ ăn vặt rượu các loại, đoán chừng lều vải, vĩ nướng gì đó khi đi dã ngoại cần dùng cũng phải chuẩn bị."
Âu Tuấn nói xong thì đứng dậy, nhân tiện cũng xốc Giản Linh lên.
Giản Linh rất đau khổ, cô không muốn đứng dậy, tủi thân nói nhỏ: "Làm gì vậy... Đừng nhổ tôi lên, tôi đang mọc rễ nảy mầm ở ghế sô pha!"
Âu Tuấn cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô một cái: "Đi siêu thị lớn."
Giản Linh còn muốn nói cái gì nữa, Âu Tuấn lại không cho cô cơ hội mở miệng: "Con khỉ cô đừng mong lười biếng, những người này đều là gấu con do cô nuôi."
Giản Linh chống chế nói: "Không, không phải do tôi nuôi, là do đất nước nuôi..."
"..." Âu Tuấn lười phản bác với cô, người này nói chuyện đều không đứng đắn.
Cho nên anh nhổ cô lên đi ra bên ngoài, thoải mái ung dung.
Giản Linh lại giống như con ba ba rời khỏi nước mở rộng tứ chi.
Nhưng sự lười biếng của cô cũng không kéo dài quá lâu, bị Âu Tuấn nhét vào trong xe, xe vừa lái ra từ công quán. Giản Linh đã nổi dậy tinh thần.
Gọi điện thoại cho Giản Anh, hỏi thăm bên nông trại có cái gì, xác định xong thứ không có thì lát nữa cùng nhau đi mua đến lúc đó mang đi.
Giản Anh bên đầu kia có lẽ có chút bận rộn, hơn nữa dù gì anh ấy là một ông chủ, nông trại chẳng qua chỉ là một nơi làm ăn nhỏ đến không thể nhỏ hơn dưới tay anh ấy, nào có thể biết ở đó có cái gì thiếu cái gì.
Vì vậy Giản Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Bé Năm, bây giờ anh Ba có chút bận, anh bảo thư ký liên lạc với bên đó hỏi xem, đợi lát nữa thư ký gọi điện thoại cho em."
"Được thôi." Giản Linh trả lời rồi cúp điện thoại.
Âu Tuấn lái xe đến siêu thị lớn, đậu xe xong hai người vừa mới xuống xe đi vào siêu thị. thư ký của Giản Anh gọi điện thoại đến.
Âu Tuấn tiện tay kéo xe đẩy mua hàng qua, siêu thị này bởi vì thật sự quá lớn, hàng hoá đều quá đầy đủ, từ thức ăn rượu đến đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, cho đến thiết bị điện trong nhà, đồ dùng ngoài trời những thứ này đều có.
Cho nên xe đẩy mua hàng cũng là loại cỡ lớn.
Giản Linh đang cầm điện thoại nghe thư ký của Giản Anh nói chuyện bên đầu kia, nhìn thấy chiếc xe đẩy mua hàng này lập tức mắt cô sáng lên, còn không đợi Âu Tuấn ngăn lại, cô đã nhanh nhẹn nhảy lên một cái, vọt vào trong rổ của xe đẩy mua hàng.
Âu Tuấn: "..."
Giản Linh chớp mắt với anh một cái, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Cái gì?... Như vậy đi. Ừ, được, được tôi biết rồi, vậy anh thông báo với bên đó trước đi, chúng tôi khoảng chừng..." Cô túm lấy tay của Âu Tuấn, nghiêng đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay của anh.
Đuôi ngựa cột ở phía sau đầu, bởi vì động tác nghiên đầu, tóc trên mặt lại rơi xuống, nhìn như cởi bỏ vẻ hoạt bát một cách tinh quái thường ngày, tỏ ra có chút dịu dàng.
"Ừ... Sáu giờ đi, trước sáu giờ có thể đến." Giản Linh nói với đầu bên kia: "Được, cảm ơn."
Giản Linh cúp điện thoại, ngước mắt nhìn Âu Tuấn: "Nói nguyên liệu nấu ăn bên nông trại kia không thiếu, gà đều là gà đi bộ rừng trúc có sẵn, rau cải đều là do làng xóm trồng. Nói hôm nay đúng lúc làm thịt dê, bảo chúng ta hôm nay đi qua, vừa vặn giữ lại một con cho chúng ta nướng.
Giản Linh suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa gần đó có một hồ chứa nước, cá trong đó đang rất béo khoẻ. Nhưng bên đó chỉ có vĩ loại lớn để nướng dê, nếu chúng ta muốn nướng thứ khác, vẫn phải tự mình chuẩn bị vĩ nướng mới được. Lều vải cũng không có, dù sao nông trại có người dân ở, nếu chúng ta muốn đi dã ngoại thì phải tự mình chuẩn bị lều vải."
Âu Tuấn nghe thấy vậy thì gật đầu một cái: "Được rồi, vậy thì mua ít đồ ăn vặt và rượu, rồi cũng mua thêm vĩ nướng lều vải những thứ đi dã ngoại cần dùng."
Giản Linh cười chỉ về phía trước, hào hùng nói: "Vậy thì chúng ta đi qua khu chuyên bán đồ dùng ngoài trời trước! Xông lên!"
Âu Tuấn đành chịu, tuy nói loại xe đẩy tay của siêu thị lớn này đúng là thường xuyên có người chui thẳng vào trong rổ xe ngồi, nhưng hơn phân nửa đều là trẻ con.
Anh nhìn con khỉ đang ngồi trong rổ xe này của mình. Kỳ thực đã lôi kéo không ít ánh mắt của người khác.
Âu Tuấn: "..." Bỏ đi bỏ đi, ôn hoà nhã nhặn, xem như là đứa trẻ trí khôn gặp chướng ngại nhà mình, đông đảo quần chúng sẽ hiểu thôi.
Giản Linh một mực rất vui vẻ, nghịch ngợm phá phách không ngừng, Âu Tuấn đẩy xe đẩy đi trên đường đi khu chuyên bán đồ dùng ngoài trời, cô thì đưa tay lấy đồ từ hai bên kệ hàng, đồ hữu dụng đồ vô dụng đều lấy mù quáng.
Vừa mới bắt đầu Âu Tuấn còn giật lại đặt lại trên kệ hàng, về sau cảm thấy... Bỏ đi tuỳ cô đi, cần gì phải làm khó mình.
Cũng không quan tâm nữa.
Đến khu chuyên bán đồ dùng ngoài trời, ánh mắt của Giản Linh quan sát lều vải vĩ nướng đang ở đâu.
Sau đó rất nhanh, ánh mắt của cô đã dừng lại.
Trong mắt Âu Tuấn nhìn thấy vốn vẫn là một con khỉ liên tục cười ha hả, trong nháy mắt vẻ mặt thay đổi, nét mặt và ánh mắt của cô cũng lập tức nặng nề và phiền muộn.
Người từ trước đến nay tươi sáng rực rỡ, lập tức trở nên phiền muộn, sự so sánh đó tương đối rõ ràng, khiến cho người ta không thể nào xem nhẹ.
Âu Tuấn nhìn qua theo ánh mắt của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!