Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Câu nói mang ý nghĩa sâu xa của Âu Tuấn làm Giản Linh hơi căng thẳng, cô nghĩ cẩn thận một chút, nhưng thật sự nghĩ không ra, trí nhớ đã bị ngắt quãng rồi.

Vẻ mặt cô sợ hãi hỏi: "Tôi… Tôi còn làm gì?"

Tại sao cô lại cứ luôn nghĩ dường như cô đã quên một việc rất quan trọng? !

Âu Tuấn không lên tiếng, anh đi đến trước mặt Giản Linh, cúi xuống nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt nghiền ngẫm điều gì, sau một lúc anh khẽ thở dài, dơ tay khẽ vỗ lên đỉnh đầu của cô: "Nếu đầu của cô giống như TV cũ bị trục trặc, chỉ cần vỗ vài cái là lại có thể bình thường thì tốt biết mấy?"

Giản Linh phồng má lên, hơi tủi thân: "Không tốt được, đừng vỗ nữa, đầu tôi đau, anh cứ nói với tôi đi, tối qua tôi còn làm gì?"

Âu Tuấn im lặng vài giây, cuối cùng vẫn không nói chuyện tối qua Giản Linh giở trò lưu manh ra, cô không nhớ thì thôi đi, nếu như nói ra, luôn cảm thấy không đúng lắm, nó khiến anh cảm thấy bản thân anh giống như cô vợ nhỏ lòng dạ hẹp hòi khi bị lợi dụng.

Thế nên, Âu Tuấn nở nụ cười xấu xa, lại có dáng vẻ đẹp trai, vô lại, anh nhướng mày nhìn cô: "Không nói cho cô biết. Cô không nhớ thì thôi, cho cô tức chết."

Giản Linh trợn tròn mắt: "..." Âu Tuấn nếu anh không lầy như vậy, chúng ta còn có thể làm bạn.

"Được rồi, ăn bữa sáng thôi." Âu Tuấn nói.

Giản Linh trơ mắt nhìn anh, cũng không phải bối rối vì những ký ức vụn vặt đó. Chủ yếu là cô quả thực đã đói rồi, có lẽ là tối qua đã nôn sạch hết ra rồi, bây giờ bụng đói ùng ục cảm giác như ngực dán ra sau lưng rồi.

Lòng bàn chân còn bủn rủn, thế là Giản Linh ngước mắt nhìn anh: "Chân tôi mềm nhũn, không đứng lên được. Anh lo cho tôi…"

Âu Tuấn hít sâu một hơi: "Tôi lo cho cô cả một đêm rồi!"

"Người tốt làm đến cùng mà." Giản Linh dơ tay về phía anh, cười hồn nhiên lấy lòng.

Âu Tuấn thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt rất không biết phải làm sao.

Mày nhăn chụm lại, nhưng vẫn đưa tay ra đỡ cô dậy, không vui quở trách: "Tôi chưa từng thấy người nào mặt dày, không biết xấu hổ như vậy."

"Sau này anh còn phải nhìn thấy hằng ngày, anh nhanh chóng thích ứng đi..." Giản Linh dường như không thấy bối rối mà còn lấy làm vinh dự, không hề có chút xấu hổ nào.

Cô đã nhận ra một chút rồi, con người Âu Tuấn, cho dù vẻ mặt lạnh lùng như thế nào, thì thực sự rất mềm lòng. Chỉ cần da mặt cô dày, làm nũng, chơi xấu là cơ bản có thể giải quyết mọi vấn đề.

Chuyện này còn phải xác nhận thêm một bước, thế nên lúc ăn sáng, Giản Linh dự định xác nhận một chút xem có thật sự là như vậy không.

Cô liếm cánh môi đã dính dầu bóng loáng của mình, đôi mắt sáng ngời nhìn Âu Tuấn.

Âu Tuấn bị cô nhìn chằm chằm, anh không chịu nổi nhíu mày hỏi: "Làm gì?"

"Âu Tuấn, anh rán trứng ốp la thật là ngon, tôi vẫn muốn ăn một quả nữa. Có được không?" Giản Linh nhìn chằm chằm anh, lại là nụ cười ngây ngô và giọng điệu lấy lòng.

Âu Tuấn nhíu mày, liếc cô, ngón tay thon dài chỉ về phía phòng bếp: "Phòng bếp ở bên kia, cô cứ tự nhiên."

Giản Linh hỏi: "Tôi làm đâu có ngon, nhỡ ngộ độc thức ăn thì phải làm sao?"

Đôi mắt trong veo mở to, cô nhìn anh chằm chằm: "Thiếu tá Âu, người giỏi thì luôn làm nhiều việc mà, có được không? Hử?"

Mặt Âu Tuấn đầy vẻ mất kiên nhẫn, hàng lông mày vẫn nhíu chặt.

Nhưng anh vẫn buông đũa xuống và đứng lên, không vui hỏi: "Một quả?"

Đầu Giản Linh gật như gà con mổ thóc: "Ừ ừ! Một quả!"

"Chờ đi." Âu Tuấn đi vào phòng bếp, bật lửa đổ dầu làm nóng chảo, không bao lâu thì bưng đĩa trứng ốp la lòng đào đến trước mặt Giản Linh.

Sau đó anh mới ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.

Giản Linh âm thầm nắm tay trong lòng, yes! Đúng như dự đoán, trai thẳng kiên cường thiếu tá Âu quả nhiên trúng chiêu này.

Làm nũng, chơi xấu là cơ bản có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề!

Với lại kỹ năng sống của người đàn ông này đã đầy đủ, quả thật là thứ cần dùng du lịch ở nhà.

Hơn nữa Giản Linh đã nhanh chóng nhận ra sự chu đáo của người đàn ông này.

Mấy ngày hôm sau, mặc dù mỗi buổi sáng Âu Tuấn đều không thương hoa tiếc ngọc kéo cô dậy tập thể dục buổi sáng, hai người cùng nhau chạy bộ, sau đó lại trở về phòng tập gym đã chuẩn bị xong ở tầng hai đó để dùng dụng cụ tập luyện.

Nhưng đều là anh làm bữa sáng, rất là ngon, hơn nữa mỗi ngày, còn rán cho Giản Linh một quả trứng ốp la, tránh cho cô không đủ ăn.

Có thể nói là rất tinh tế.

Bởi vì mấy ngày nay không có vụ án, cho nên rất rảnh rỗi. Âu Tuấn còn biết làm những món ăn khó, anh đi cùng cô đến đưa thức ăn cho những người gào khóc đòi ăn của bộ đặc thù.

Thế là thiếu tá Âu trở thành người trong lòng của đám người của bộ đặc thù, là người tốt không thua kém anh Giản Ba, và anh Giản Tư! Người thân đó!

Ngay cả chó cũng thích anh, cái con chó Husky không có tiết tháo, ban đầu còn vì cả người Âu toàn là tà khí mà hơi sợ hãi anh.

Từ sau khi Âu Tuấn cho nó mấy cục xương to, là mỗi khi nó nhìn thấy Âu Tuấn là cứ như nhìn thấy ba ruột vậy, đuôi vẫy đến nỗi ước gì có thể vẫy đứt vậy! 

Hơn nữa nó còn cắn cái khăn buộc trên tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, lấy nước cho Âu Tuấn.

Trong tay Giản Linh cầm đùi gà Âu Tuấn chiên, ăn đến cả miệng toàn là dầu.

Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Husky, lẩm bẩm: "Mẹ không có đứa con kém cỏi như vậy!"

Cô vừa mới nói xong, Âu Tuấn đã đi đến, đưa cho cô một cái khăn ướt, tùy ý hỏi: "Ăn ngon không?"

Giản Linh giây trước vẫn còn tức giận quở trách Husky kém cỏi, giây sau đã híp mắt thỏa mãn: "Ngon lắm! Thật thơm!"

Đám đồng liêu của bộ đặc thù chứng kiến cả quá trình dường như có thể nghe thấy tiếng vả mặt bôm bốp rõ ràng trong không khí.

Họ nhìn Giản Linh với ánh mắt phức tạp, do dự muốn nói, họ lại nghĩ một chút hay là thôi đi… không nói gì hết.

Giản Linh còn xích sang một bên, ân cần nhường chỗ ngồi cho Âu Tuấn: "Âu Tuấn, anh ngồi đi."

Âu Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, tùy cầm một quả táo lên, thờ ơ cắn, nhìn đám người của bộ đặc thù.

Không thể không nói, ánh mắt của thiếu tá Âu cứ có sự quả quyết như vậy, người đàn ông vốn có sự quyết đoán từ trong xương, một nhân vật ác vừa gặp mặt là đã dám trực tiếp lấy gỗ tía đàn hương đâm Nick!

Cho nên Âu Tuấn chỉ liếc họ một cái, mọi người đã lần lượt gật đầu: "Ngon lắm, ngon lắm, thật sự rất ngon!"

"Có thiếu tá Âu cho ăn, chúng tôi rất hạnh phúc!"

"Lão đại gả rất rốt! Lão đại gả rất rốt!"

Người nào người nấy chỉ thiếu mỗi nước mắt lưng tròng để tỏ lòng trung thành.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!