Nghĩ đến Giản Linh nói có chuyện thì gọi cô. Âu Tuấn đưa mắt nhìn sang ghế lái phụ, cô ngủ rất ngon, bóng của lông mi dài che lên viền mắt.
Bất giác, dường như hơi không muốn gọi cô dậy.
Thôi đi…
Âu Tuấn đạp ga, tốc độ của xe từ từ tăng lên.
Thật ra Âu Tuấn nhìn thấy được cảnh tượng như vậy cũng không phải là không có lý do, bình thường Giản Linh thường đến gần anh, thổi linh khí cho anh, thì anh có thể tạm thời có khả năng nhìn thấy linh hồn.
Chứ đừng nói đến lần này cô lại trực tiếp hôn anh một cái? Lại cộng thêm lúc say rượu, Giản Linh khó kiểm soát sự phát tán của linh khí, Âu Tuấn trải qua tình hình như vậy, thật ra là rất bình thường.
Không thể không nói, Âu Tuấn cũng là một người có độ chấp nhận mỗi phút có thể đột phá chân trời, rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy linh hồn, cả người đầy mồ hôi lạnh, đạp cửa bỏ đi.
Trước mắt cũng có thể không thay đổi sắc mặt lái xe trở về Vườn Quảng Nhã.
Con người có thể đứng đầu chuỗi thức ăn không phải là không có đạo lý, loại phẩm chất "núi không tới cứu ta thì ta đi xuống núi" cũng rất tuyệt vời, nếu đã không thể thay đổi sự việc, vậy thì thay đổi bản thân để thích ứng với chuyện này.
Mà khi đã chấp nhận đề xuất này, thì dường như cũng không đáng sợ như vậy nữa.
Mặc dù nói như vậy, trong lòng Âu Tuấn vẫn không nhịn được, nảy sinh lòng khâm phục với Giản Linh, tất cả những gì anh đang thấy, là thế giới mà lúc nào cô cũng nhìn thấy.
Thật ra là rất u ám, Âu Tuấn chỉ nhìn trong một quãng đường như vậy mà trong lòng cũng đã rất phiền muộn.
Mà từ trước đến giờ, cô luôn phải sống trong thế giới như vậy, nhưng lại có thể có dáng vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời. Đã rất không dễ dàng.
Âu Tuấn nhìn con khỉ đang lăn qua lăn lại, ngủ đến say sưa, anh không kiềm được nghĩ rằng… Cô rốt cuộc là từ cái gì biến ra? Mà lòng rộng rãi như vậy.
Giản Linh ngủ như heo, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ không biết nỗi khổ của nhân gian tối nay ra sao.
Cô cũng không biết mình về bằng cách nào.
Lúc thức dậy, thì đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Chính xác là sáng sớm tinh mơ, thời gian tốt nhất, cái gọi cô dậy là gì? Là giấc mơ ư?
Không Không Không! Là tin buổi sáng.
Cái tên khốn Âu Tuấn đáng chết! Giản Linh tức giận mở mắt ra, nghe thấy tin tức được phát trên TV, giọng nói rõ ràng.
Hơn nữa giọng nói này còn rất gần! Giản Linh vừa mở mắt thì biết ngay tại sao giọng nói này lại gần đến như vậy.
Bởi vì cô không phải đang nằm trên chiếc giường lớn ấm áp thoải mái trong phòng chính, mà là đang nằm trên sô pha.
Ánh mắt của Giản Linh sững sờ trong vài giây, sau đó cô ngồi thẳng lên, phản ứng đầu tiên chính là, chết tiệt! Sơ ý rồi! Phòng ngủ chính bị chiếm cứ rồi sao?
Nhưng cảm giác trên nặng dưới nhẹ giống như phần dưới tựa như là kẹo bông vậy, cô thử đứng lên nhưng lại uổng công, Giản Linh có thể ý thức được sâu sắc nếu như bây giờ cô đứng lên, có thể sẽ lập tức diễn dịch hoàn hảo tư thế nằm lăn ra đất.
Hương thơm của thức ăn bay từ phòng bếp ra.
Giản Linh thuận theo nhìn sang, thì nhìn thấy bóng người thẳng tắp của Âu Tuấn đứng trước bếp lò.
Anh đã hoàn thành xong bài tập luyện buổi sáng và đã đi tắm, cả người khoan khoái nhẹ nhàng và sạch sẽ. Anh mặc một cái áo ba lỗ màu đen sát người, bó lên một cơ thể đẹp đẽ làm người khác máu huyết sôi trào.
Giản Linh vốn là một người thích ăn uống và vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác. Cho nên vốn dĩ còn đang muốn tranh cãi với anh vì chuyện tin tức sáng sớm và chuyện dường như bị anh chiếm phòng ngủ, chốc lát suy nghĩ này đều bị chấm dứt.
Thật đẹp trai.
Thật là thơm.
Vốn dĩ đầu óc Giản Linh vẫn còn nặng nề, bộ não dường như đã trở thành hồ dán, lúc này trong đầu cô chỉ còn lại hai suy nghĩ này.
Thế nên, trong ánh mắt mang theo sự khát vọng với đồ ăn và sự thèm thuồng sắc đẹp. Cô ngơ ngác nhìn bóng lưng trong phòng bếp.
Âu Tuấn bưng đĩa xoay người lại, nhìn thấy Giản Linh đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt thẫn thờ, dáng vẻ sa sút trí tuệ trong thời kỳ cuối.
Cái miệng nhỏ hơi mở ra, cảm giác tựa như nước miếng lúc nào cũng có thể chảy xuống.
Âu Tuấn bưng đĩa đi đến bên bàn ăn, mặc dù ánh mắt của Giản Linh đờ đẫn nhưng vẫn ngẩn ngơ di chuyển theo anh.
Âu Tuấn nhìn cô: "Nước miếng sắp chảy ra ngoài rồi."
Giản Linh hút một cái, vội vàng dơ tay lên sờ miệng, đương nhiên, không có nước miếng.
Cô hơi thẹn thùng, cứng cổ nói: "Mới không có!"
Giản Linh ngồi thẳng lên, cô nhớ đến mình không được ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, cô nói bằng lời lẽ chính đáng: "Âu Tuấn, anh là cái tên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Âu Tuấn nghe thấy cô nói vậy, vẻ mặt anh hơi nghiêm, khóe mắt hơi giật giật.
Anh… Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
Rốt cuộc là ai lợi dụng nhân lúc người ta gặp khó khăn!
Âu Tuấn nghiến hàm răng sau: "Giản Linh, cô nói lại lần nữa?"
Có lẽ là giọng điệu của anh quá nguy hiểm, vốn dĩ Giản Linh vẫn đang cứng cổ bỗng rụt cổ lại, rất không có sức lực…
Giọng điệu chính đáng lúc nãy đã sớm không biết là chuyện của năm nào nữa, lúc này giọng nói rất yếu đuối, cô lẩm bẩm: "Vậy… Vậy tại sao tôi lại ngủ trên sô pha? Không phải là bị anh cướp phòng ngủ rồi sao?"
"Cướp?" Âu Tuấn nhướng mày, anh nhìn chằm chằm cô: "Giản Linh, ký ức của cô rốt cuộc đã dừng lại ở đâu?"
Giản Linh suy nghĩ một chút, rất ngại ngùng, cô gãi đầu: "Ừm… Có phải tôi hát cho mọi người nghe?"
"Cô chỉ nhớ được đến lúc hát, còn sau đó thì không nhớ nữa phải không?" Âu Tuấn hỏi.
Giản Linh thành thật gật đầu.
Âu Tuấn chỉ về phía ban công ở ngoài phòng khách: "Cô nhìn những thứ ở ngoài kia, xem có thể nhớ lại hay không?"
Giản Linh đưa mắt ra nhìn thì thấy những đồ dùng trên giường như ga trải giường đã giặt và phơi trên ban công, kiểu dáng rất quen thuộc, rõ ràng đều là của giường lớn trong phòng ngủ chính.
Trong đầu cô dường như lóe lên một vài cảnh tượng.
Trong cảnh tượng…
Cô treo trên lưng Âu Tuấn, lèo nhèo, oe oe hát những câu không thành điệu.
Âu Tuấn muốn đặt cô lên trên chiếc giường trong phòng ngủ chính, nhưng cô thà chết cũng không chịu, cứ nói như thế là có lỗi với chiếc giường ấm áp, cô là người đầy tớ phục vụ nhân dân, tuyệt đối không thể đắm chìm vào trong tội lỗi của chiếc giường ấm áp.
Âu Tuấn bảo cô đừng nghịch nữa, ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Cô không chịu rời khỏi lưng anh, vì để tránh ngủ trên "giường ấm áp tội lỗi", cô đã nôn ra giường…
Âu Tuấn chỉ đành đặt cô lên sô pha, lau tay, lau mắt và tìm một cái thảm len để đắp lên cho cô, sau đó anh lấy tấm ga giường bị cô làm bẩn trong phòng ngủ chính ra rồi bỏ vào trong máy giặt.
Trong mắt Giản Linh dần dần hiện lên sự sợ hãi, trời ơi, đây toàn là cảnh tượng gì vậy, sao có thể đáng sợ như thế?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!