Đôi môi của cô rất mềm mại.
Ấm áp, thoảng thoảng mùi rượu nhè nhẹ.
Đôi mắt của Âu Tuấn đột nhiên mở to, vốn dĩ anh đã trải qua mấy lần được cô truyền linh khí, cho nên anh không có phòng bị gì khi tiếp xúc gần như vậy.
Thế nên, trong đầu của Âu Tuấn dường như có một âm thanh đứt đoạn của sợi dây, theo đó tưởng như là nổ ra như núi gào biển gầm.
Nụ hôn này không hề kéo dài, chỉ là bỏ dở giữa chừng, chạm nhẹ một cái.
Thậm chí Giản Linh còn chẹp môi phát ra một tiếng "chụt", rồi rời khỏi cánh môi của anh, cười híp mắt.
Ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm vào mặt anh, cô dơ tay sờ môi mình, cười hì hì như mèo con trộm được cá vậy, cô nói: "Cái miệng cứng như vịt chết của thiếu tá Âu, thật ra môi rất mềm…"
"Chỉ hôn một cái thôi, anh đừng tức giận. Ai bảo anh lại đẹp trai như vậy, làm người ta muốn ngừng mà không được…" Cô thì thầm, lẩm bẩm nói xong câu này rồi thoải mái dựa vào lưng ghế, cứ như không có việc gì xảy ra, còn che miệng ợ hơi một cái vì uống rượu.
Ánh mắt của Âu Tuấn lóe lên ánh sáng nguy hiểm, từng chữ rít từ trong kẽ răng gọi tên của cô: "Giản! Linh!"
Giản Linh nghiêng đầu, đôi mắt như chứa ánh sao đã khép lại, thở nhẹ và từ từ, cô đã ngủ mất.
Cái tên khốn dễ dàng là có thể châm ngòi nổ nhưng sau đó lại buông tay mặc kệ.
Âu Tuấn rất muốn vươn tay ra nắm lấy vai cô rồi sau đó ra sức lắc mạnh, để xem xem có thể làm cho nước trong cái đầu của tên khốn này có ộc ra được không!
Nhưng anh còn chưa kịp vươn tay, thì nghe tiếng ho khẽ ở phía sau.
Âu Tuấn hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc, anh quay người lại nhìn Dịch Vân Huệ.
"Mẹ."
Dịch Vân Huệ bưng một bát canh giải rượu đi vào, cúi xuống nhìn thấy Giản Linh đã ngủ rồi nên bà ấy nói nhỏ lại, giọng nói còn kèm theo ý cười: "Con trai mẹ hiểu chuyện rồi."
Dịch Vân Huệ đặt bát canh vào trong tay Âu Tuấn, bà ấy tiếp tục nói: "Nhìn thấy con và bé Năm chung sống với nhau rất tốt, bố mẹ đều yên tâm rồi."
Âu Tuấn mở miệng, có lẽ vốn là muốn phủ nhận nhưng vừa nghĩ đến một màn vừa nãy, chắc là mẹ đã nhìn thấy rồi, có nói nhiều thì cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa, cũng giống như lời của Giản Linh nói lúc trước, không thể làm người lớn lại lo lắng như vậy nữa.
Âu Tuấn nói: "Vâng, mẹ, bố mẹ đừng lo lắng."
Dịch Vân Huệ đưa tay lên sờ mặt con trai: "Con là con trai của bố mẹ, sao lại không lo lắng chứ? Đừng thấy bố con nghiêm, con cũng biết tính cách của ông ấy, nếu không phải lo cho con, sao lại từ bộ đội về đây?"
Âu Tuấn mỉm cười: "Con biết."
Ba anh là một người cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, làm việc gì cũng có kỷ luật.
Dịch Vân Huệ: "Nếu bé Năm là cô gái không tốt, bố mẹ đương nhiên sẽ cảm thấy con thiệt thòi, nhưng cô gái này chỗ nào cũng tốt, cho nên con phải chăm sóc cho con bé thật tốt."
Âu Tuấn khẽ thở dài, anh gật đầu: "Con biết."
"Được rồi, đừng để bé Năm ngủ ở đây, kẻo lỡ lại bị cảm, hai đứa uống canh giải rượu rồi về đi."
Lúc Âu Tuấn gọi Giản Linh dậy, cả con khỉ đều nằm ở trạng thái không tỉnh táo, cho cô uống canh thì cô uống, với tình trạng này của cô, sợ rằng cho cô một bát thuốc độc, cô cũng sẽ mơ màng mà uống hết.
"..." Âu Tuấn nhìn cái môi chu lên lúc thổi hơi nóng trong bát, đôi con ngươi của anh không thể không sâu thêm.
Dường như xúc cảm mềm mại đó lại tựa như quấn quýt trên môi của anh.
Nhưng Giản Linh lại ngốc nghếch nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Âu Tuấn, sao tôi lại ở đây, đây là đâu vậy…"
Từ trong phòng, sau đó lại bảo anh cõng, cõng đến sân sau là chỗ này, cùng với chuyện lúc nãy cưỡng hôn anh, đều quên hết rồi.
Sau khi làm cho người ta tinh thần không bình tĩnh, cô lại không nhớ gì nữa, rõ ràng là điển hình của cặn bã…
Giản Linh cái tên lưu manh thối đáng chết này!
Âu Tuấn hít sâu một hơi, không được so đo với sâu rượu, nếu không thì quá sỉ nhục trí thông minh của bản thân.
"Uống xong rồi chúng ta trở về." Âu Tuấn nói.
Giản Linh ngơ ngác gật đầu, cô uống sạch canh giải rượu, dáng vẻ lơ mơ không tỉnh táo này của cô, rất ngoan.
Cô ngoan ngoãn đi theo sau Âu Tuấn, ngu nga ngu ngơ tạm biệt mọi người.
Ngốc nghếch đi ra khỏi phòng với Âu Tuấn rồi lên xe.
Cửa xe vừa đóng, Âu Tuấn cũng không vội lái xe, anh quay đầu nhìn Giản Linh: "Giản Linh, cô đang giả vờ ngốc hay là ngốc thật?"
"Hả?" Giọng nói của Giản Linh mơ mơ hồ hồ, cô vừa lên xe thì dường như không ra hồn nữa, cảm giác giống như lúc nào cũng có thể ngủ, âm mũi đều là sự mệt mỏi: "Có lẽ là ngốc thật."
Cô lẩm bẩm.
Vừa nghe thấy lời này, Âu Tuấn biết ngay là cô vẫn còn hơi say, nếu không bình thường anh mà nói cô ngốc thì cô sẽ nhảy dựng lên cãi rồi.
Âu Tuấn bất lực thở dài: "Thôi, không có gì."
Anh khởi động xe.
Đầu óc tựa như hồ dán của cô lúc này hình như hơi cảm nhận được có gì đó không đúng, cô nhăn mày, có hơi không chắc chắn hỏi anh: "Âu Tuấn, có phải tôi đã làm chuyện gì xấu không?"
Âu Tuấn đưa mắt nhìn cô, anh không lên tiếng.
Giản Linh mím môi, đôi mắt cô đã lim dim, buồn ngủ: "Thật ra tôi không thể uống nhiều rượu, không phải là vì tửu lượng kém, mà là vì… Nếu như tôi uống nhiều, linh lực sẽ không ổn định. Cho nên nếu có chuyện gì không tốt, anh nhất định phải nói với tôi…"
Âu Tuấn nghe xong lời cô nói, anh nhớ đến con mắt trái có thể nhìn thấy các linh hồn đó, nếu như linh lực không ổn định, nhất định sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ dơ bẩn.
"Thôi, hôm nay không tiện tính sổ với cô." Âu Tuấn nói, liếc mắt nhìn Giản Linh: "Cô ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô dậy."
Giản Linh ngoan ngoãn gật đầu: "Đừng đến nơi thì mới gọi, chỉ cần có chuyện thì gọi tôi, không sao đâu."
Âu Tuấn ừ một tiếng, còn cô từ từ nhắm mắt ngủ.
Không thể không nói, con khỉ này lúc say bí tỉ thì là một tên lưu manh thối đáng ghét, nhưng mà lúc ngà ngà say thì lại ngoan ngoãn, dịu dàng rất đáng yêu.
Âu Tuấn lái xe từ đại viện quân khu ra ngoài.
Sau đó, anh nhanh chóng ý thức được, lúc trước Giản Linh nói cô không thể uống rượu, uống nhiều linh lực sẽ không ổn định, cho nên có thể sẽ có chuyện không tốt…