Cũng tại vì ông cụ Âu đều quá hồn nhiên đơn thuần, cho nên bọn họ đại khái đều không hề nghĩ tới, ông chủ Giản sự nghiệp lớn gia đình lớn, vậy mà có thể nuôi được một con khỉ da như Giản Linh?
Vì thế, lúc Giản Linh xả ra một lời nói bất kính, không khí rơi vào một sự im lặng khác thường.
Ngón tay Âu Tuấn nhẹ nhàng chống lên trán, trong lòng bất đắc dĩ.
Khó trách sẽ có người nói cồn là kính chiếu yêu, người ngày thường nghiêm trang, uống say cũng không biết sẽ thành bộ dạng ma quỷ gì.
Huống chi Giản Linh là một người ngày thường vốn dĩ đã không đứng đắn?
Bầu không khí im lặng chỉ giằng co một lát, liền vang lên tiếng cười ầm!
Dượng nhà họ Âu Lâm Quân ngày thường luôn có hứng thú kéo đàn nhị và gõ trống con, nghe thấy một giọng nói này của Giản Linh.
Ông ấy ha ha cười vỗ tay, reo hò nói: “Hay!”
Mọi người cũng đều cười vang, Lâm Mỹ Như trực tiếp cười đến đau bụng thẳng không dậy nổi eo, một bên lau nước mắt một bên nói với Âu Dật: “Anh cả em không được, chị dâu vợ anh nhỏ em cuối cùng là bảo bối gì... Cười chết em. Đều uống thành như vậy, còn đánh nhịp nữa, còn điểm danh tất cả người trong nhà có thể uống đánh nhịp nữa...”
Ngay cả Âu Húc Đông xưa nay nghiêm túc cũng lộ ra gương mặt tươi cười hết sức vui vẻ, bất đắc dĩ lắc đầu nói khẽ với vợ: “Anh nhớ rõ con bé Giản nhà ông cụ Giản, rất tiểu thư khuê các mà. Sao con bé Giản này lại hoàn toàn chạy trật?”
Dịch Vân Huệ cười nói: “Khá tốt, hoạt bát rộng rãi. Tiểu luật có đôi khi quá trầm, có bé Năm, cũng náo nhiệt.”
Giản Linh một tay đỡ bả vai Âu Tuấn, vẫn đứng lung lay như cũ, cô cười ha ha, cũng không biết có phải vì ngượng ngùng hay không, khuôn mặt nhỏ vốn đã bị cảm giác say say hồng lên, giờ phút này hình như càng hồng đến chín.
Một bên lung lay khom lưng một bên lớn đầu lưỡi ha ha cười nói: “Mọi người khen đến tôi cũng ngượng ngùng... Khen nữa, tôi liền lại cho mọi người một bài khác...”
Ông cụ Âu cổ vũ trước hết: “Tới luôn, cháu hát một bài ông đây uống liền ba ly.”
Âu Tuấn cũng chỉ thấy con khỉ uống rượu này, mặt còn hồng hơn cả mông khỉ, vươn một bàn tay qua với ông nội, nghiêm túc nói: “Quân tử nhất ngôn!”
Ông cụ chỉ sửng sốt một giây, liền bang đánh một cái với cô: “Khoái mã một roi!”
Giản Linh đặt ba ly rượu trước mặt ông cụ, sau đó khụ khụ thanh thanh giọng nói: “Cháu đây sẽ hát...”
Mọi người vỗ tay.
Giản Linh rung đùi đắc ý hát: “Vui sướng hồ nước trồng trọt, mơ ước liền biến thành mặt trời, cổ mắt miệng rộng, cùng hát ca vang nào! Mượn một đôi cánh nhỏ của tôi, là có thể bay về phía mặt trời, tôi tin tưởng kỳ tích ở ngay trên người, la la la la la, la la la la...”
Điệu nhạc thiếu nhi vui vẻ, hợp với bộ dạng ngây ngốc rung đùi đắc ý của cô.
“Phụt ha ha...” Lâm Mỹ Như cười khóc: “Vậy mà hát Bé... Bé ếch nhảy... Chị dâu chị đúng là một nhân tài, ha ha ha ha...”
Ông cụ Âu cười đến mắt cũng nheo lại, bưng lên chén rượu trước mặt uống liền ba ly, sau đó xua xua tay nói: “Không được, không thể để bé Năm hát nữa, tôi uống cũng không sao, bị con bé chọc đến chết nhạc luôn rồi...”
Dịch Vân Huệ cười vỗ vỗ bả vai con trai: “Tiểu luật, con mang tiểu ngũ vào trong viện ngồi, tỉnh rượu bớt, mẹ đi nấu cho con bé chút canh giải rượu.”
Âu Tuấn gật gật đầu, than nhẹ một tiếng đứng dậy, kéo Giản Linh đi.
Giản Linh mới vừa đi ra một bước, có lẽ là lòng bàn chân hơi phiêu, cô cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, lại nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn vai lưng rộng rãi trước mắt.
Sau đó... Động tác bất thường tự nhiên bò lên lưng anh.
Hoàn toàn không màng ngay dưới con mắt của ở ông cụ Âu vàmọi người.
Bà Doãn nói: “Ây da tình cảm cũng tốt quá...”
Âu Tuấn: “...”
Anh cắn răng hàm gọi phía sau: “Giản Linh.”
Giản Linh ôm cổ anh, đầu treo trên vai anh, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, cái miệng nhỏ dẩu lên, ở bên tai anh tủi thân nói: “Anh Luật về rồi, tôi không đi nổi, có phải tôi sắp tàn phế không... Sao chân lại không có lực như thế?”
Âu Tuấn: “...” Cô sắp tàn phế mà cô còn bò được nhanh như thế à?
Nhưng trước mắt bao người. Âu Tuấnchịu trận cõng cô đi ra ngoài.
Phía sau tòa nhà của ông cụ và bà cụ có một khoảng sân nho nhỏ, ông cụ dựng giàn nho, còn dọn dẹp hai mảnh vườn hoa nhỏ cho bà cụ, trồng đầy hoa cỏ khác mùa.
Phía dưới giàn nhỏ đặt hai chiếc ghế mây, có thể nói là rất ấm cúng.
Giản Linh ngồi ở ghế mây, như là một con mèo lười biếng, mắt nửa mở nửa khép, nhưng trong đôi mắt nửa mở nửa khép mắt ấy, những vì sao dường như đang tỏa sáng rực rỡ.
Âu Tuấn đứng bên cạnh nghịch di động.
Giản Linh dương mắt nhìn thấy dáng người cao lớn đĩnh đạc của anh, cộng với bị bóng đêm che khiến hình dáng càng có vẻ khắc sâu sắc bén.
Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên mặt Âu Tuấn, anh rũ mắt nhìn màn hình, mắt cũng ánh ánh sáng màn hình, lấp lánh lung linh.
Sao có thể đẹp như thế, mắt cực kỳ xinh đẹp.
Giản Linh nghiêng đầu nhìn, trong óc mơ màng hồ đồ suy nghĩ, sao có thể đẹp như thế nhỉ? Sao có thể đẹp như thế nhỉ?
Cô há miệng thở dốc, ý tưởng cũng chưa sắp xếp xong ở trong đầu đã lập tức buột miệng thốt ra: “Âu Tiểu Tuấn, anh lại đây một chút.”
Âu Tuấn nghe vậy, thu ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại lại, rũ mắt nhìn về phía cô: “Hả? Cô tỉnh rượu chưa?”
Giản Linh không nói chuyện, kéoqua một cái ghế mây khác đến bên cạnh mình, chỉ chỉ ghế mây, lúc này mới nói: “Anh ngồi xuống đây.”
Âu Tuấn ngồi xuống ghế mây, chuyển mắt nhìn cô: “Tửu lượng yếu cũng đừng thể hiện, uống vậy không khó chịu sao?”
Giản Linh cong đôi mắt, cười nhìn anh, mắt nhiễm ánh nước tửu sắc mê ly: “Anh rất tốt, sao lại quan tâm tôi như thế?”
Ánh mắt Âu Tuấn trệ trệ, biểu cảm nhìn qua có chút biệt biệt nữu nữu: “Ai quan tâm cô chứ. Chẳng qua nếu cô ngã lên bàn tiệc nhà tôi, chờ lúc tôi đến nhà họ Gỉan, bốn anh chị trên cô đó có thể tha cho tôi? Sợ không phải có thể lấy rượu dìm chết tôi...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!