Cứ như thế, Âu Tuấn cảm thấy bản thân có thể không cưới Giản Linh, nhưng khi nghĩ đến khả năng ấy, hình như cũng không quá phản cảm…
Nhận thức này khiến Âu Tuấn có chút hoảng sợ. Anh rõ ràng là muốn một người vợ dịu dàng, nhu thuận mà.
Nhưng trong khoảng thời gian này, suy nghĩ của anh rốt cuộc cũng đã lệch đi vài phần.
Nhưng ở trong mắt trưởng bối nhà Âu hiện tại thì Giản Linh mới giống con ruột, còn Âu Tuấn chỉ là nhặt được.
Việc này cũng giống như trong mắt Dương Tâm Lan, Giản Linh là nhặt được còn Âu Tuấn mới là con ruột.
Sự khác biệt trong đối đãi khá rõ ràng.
Ông cụ Âu mở hai chai rượu ngon, tiếp đón Giản Linh
“Bé Năm nhà Giản thực sự thuộc về nhà chúng ta rồi.” Âu Húc Đông thấp giọng nói với vợ: “Không cần câu nệ mấy tiểu tiết này…”
Dịch Vân Huệ cười trừ, gật đầu, “Rất được người khác yêu thích. Ông xem, ông Âu thích con bé nhiều như thế nào.”
Ông Âu thực sự rất thích Giản Linh, một mực cùng cô uống rượu…. Dường như đêm nay không say không về.
Tửu lượng của ông Âu rất không tồi.
Nói đến chuyện uống rượu thì Giản Linh chính là một cái bình hoa, cô cảm thấy mình có thể uống tốt hơn ai hết nhưng kỳ thực tửu lượng cô kém hơn bất kỳ ai.
Làn da trắng nõn sau khi uống rượu liền đỏ bừng lên, giống như đang nhuộm màu hoa đào.
Đôi mắt to ấy vốn rất xán lạn, lại có chút say giống như được phủ một lớp sương mù mỏng, sáng đến kinh người!
Tiết tấu uống rượu của ông cụ Âu này, cho dù là Giản Linh cảm thấy bản thân uống tốt hơn so với bất kỳ ai, cũng có chút không chống đỡ được.
Âu Xa Phương: “Bé Năm, lần này tên La Bảo Thắng kia gây chuyện, thật sự là vất vả cho cháu rồi.”
Giản Linh xua tay: “Không vất vả, không vất vả, trách nhiệm thôi ạ.”
Âu Xa Phương: “Liên lụy cháu rồi,:
Vì thế một ly đều uống cạn.
Âu Xa Phương: “Chuyện lần này của con trai nhà La, tên hỗn láo Âu Tuấn kia đi làm với cháu, ông nghe nói hình như cũng không xảy ra chuyện gì, xem ra hai cháu cũng có thể thuận lợi làm việc cùng nhau rồi.”
Giản Linh gật đầu: “Vâng, Âu Tuấn thực sự rất ưu tú, lúc lâm nguy cũng không hoảng loạn, có sự ổn trọng, có thể đảm nhận rất nhiều chuyện.”
Âu Xa Phương: “Tốt, tốt, tốt, uống!”
Vì thế lại thêm một ly được uống cạn.
Về cơ bản thì là tiết tấu như vậy.
Âu Tuấn ngược lại hiểu rõ ông nội nhà mình lúc uống rượu chính là kiểu hận không thể nói xong một câu rồi uống một chén vậy.
Kỳ thực, lão nhà Âu cũng đều quen với tiết tấu uống rượu của ông cụ rồi, thậm chí tửu lượng của cả nhà này bởi vì tiết tấu này của ông cụ mà vẫn có thể luyện thêm được không ít.
Nhưng bé Năm chắc hẳn là ăn không nổi rồi, Âu Tuấn nhìn mặt cô đang nhuộm hồng, trong con ngươi nổi lên một lớp sương mù mỏng, rõ ràng đã say rượu nhưng vẫn không quên giúp anh nói chuyện trước mặt ông cụ.
Cũng có chút không đành lòng.
Giản Linh đúng lúc nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài tia cầu cứu.
Âu Tuấn khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Giản Linh.
“Ông nội, con với ông uống vài chén đi.”
Âu Xa Phương ghét bỏ liếc anh một cái: "Phì! Tên hỗn láo như cháu cũng muốn cùng ông uống rượu? Ông thấy cháu là phiền rồi, còn nuốt được rượu chắc?”
Âu Tuấn: “...”
Hiện tại ở nhà, địa vị của anh giờ ngay cả rượu cũng không xứng sao?
Giản Linh đáng thương nhìn anh, đôi mắt to lấp lánh dường như biết nói chuyện: “Âu Tuấn, anh cứu em.” Mấy chữ này thiếu chút nữa liền được khắc lên trong mắt cô.
Bà Doãn ở bên cạnh liền mềm giọng nói: "Tuấn uống một chút sẽ tốt hơn.” Nói đến chỗ này, bà dừng một chút rồi sau đó mới bổ sung một câu: "Nếu không tí nữa không ai lái xe chở hai cháu về.”
Tất nhiên, nhà Âu không thiếu tài xế.
Nhưng ngay cả khi Giản Linh đang say, nhưng vẫn nhạy cảm nghe ra được sự tinh tế trong lời nói của Bà Doãn chỉ trong nháy mắt.
Trong đầu cô như bị đinh một tiếng, đột nhiên nhớ tới lần trước cũng ở chỗ này, trong thư phòng của ông cụ, cô nhìn thấy kết quả chẩn đoán u não của Âu Tuấn cùng với nước mắt bà Doãn và tiếng thở dài của ông Âu.
Mặc dù bệnh này của anh là vì mệnh cách nên mới xuất hiện, có cô ở bên cạnh áp nó xuống, nên mới không có triệu chứng hay biểu hiện gì. Nhưng dù gì cũng là bệnh, sao lại uống rượu được.
Vì thế Giản Linh đột nhiên mở to mắt, đoạt lấy cái ly trong tay Âu Tuấn.
Bởi vì cô uống khá nhiều, nên lúc nói chuyện có chút líu lưỡi: “Đúng đúng, Âu Tuấn, anh không thể uống rượu được…”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười lấy lòng, trông như một đứa trẻ đang xin kẹo từ người lớn: “Anh làm tài xế cho tôi là được rồi, được không?”
Ông bà lập tức cảm thấy yên tâm. Da đầu bé Năm trông có vẻ rất ít bị chọc ghẹo, dù mang bộ dạng của trẻ con, nhưng nó thực sự rất thận trọng.
Âu Tuấn khẽ thở dài một tiếng, xoa xoa tóc cô: “Được.”
Bất luận là anh có muốn nói ‘không được’, chỉ e là âm tiết ‘không’ vừa mới phát ra có khả năng sẽ bị ba ruột hoặc ông nội đánh một trận...?
Bàn tay Âu Tuấn đặt lên đỉnh đầu Giản Linh, đè đầu cô xuống. Đỉnh đầu của Giản Linh hiện rất nặng, nên cô dứt khoát nằm sấp trên mặt bàn, dịu dàng híp mắt để cho Âu Tuấn vén tóc, vẻ mặt rất thoải mái, giống như một con vật nhỏ xù lông.
Âu Tuấn nhìn ông cụ, nhíu mày nói: “Ông nội! Ông bảo cô ấy uống ít đi! Ông cho rằng con gái đều có tửu lượng giống cô nhà mình hết à?”
Âu Húc Lam dang ở bên kia uống rượu cùng Âu Dật rất vui, nghe thấy vậy liền không vui, quay đầu trừng mắt một cái với Âu Tuấn: “Ây, Tuấn, cô không thích nghe lời này đâu… Tửu lượng của cô chọc giận cháu à?”
Âu Xa Phương nhìn chằm chằm vào Âu Tuấn một lúc, khịt mũi: “Hừ! Thằng nhóc thối này, nể mặt cháu đang quan tâm vợ, nên ông sẽ không dạy dỗ cháu nhé.”
Quan tâm đến vợ…
Tay Âu Tuấn dừng lại.
Kỳ thực, Giản Linh căn bản không nghe rõ những lời bọn họ nói, mơ mơ hồ hồ. Tuy ngày thường, Âu Tuấn muốn sờ đầu cô thì cô vẫn luôn kháng cự.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!