Đôi mắt mảnh mai của Âu Tuấn liếc nhìn Giản Linh: "Người ta nói quần áo chẳng gì quý bằng mới, người chẳng gì quý bằng cũ, sao nào? Ở chỗ anh Hầu cô, là người không bằng chó sao?"
Anh Hầu?
Đôi mắt của Giản Linh đột nhiên trợn tròn lên.
Cô có đôi mắt vừa to vừa xinh đẹp, lúc mở to là có thể biểu đạt sinh động rất nhiều cảm xúc, ví dụ như là kinh ngạc hoặc là bất ngờ,... Lúc này không cần nghi ngờ gì nữa, đôi mắt cô toàn là sự phẫn nộ.
"Đồng chí Âu Tuấn, tôi nhận ra rằng anh thật sự có thiên phú đâm tim, Nick bị đâm vào tim là ở trên phương diện vật lý, còn tôi bị anh đâm tim hoàn toàn là trên phương diện tinh thần." Giản Linh tức giận nói.
Âu Tuấn mỉm cười xoa đầu cô, anh nheo mắt nói: "Đừng khách sáo."
Đừng khách sáo cái em gái anh, đừng khách sáo!
Mặc dù Giản Linh tức giận nhưng vẫn giải thích tác dụng của huyết trụy đó cho Âu Tuấn.
Không phải là Giản Linh không định cho anh huyết trụy, máu là nguồn gốc thần thái của con người, huyết trụy được dùng từ phương pháp đặc biệt và chất liệu đặc biệt, sau đó đã dùng máu của Giản Linh.
Thật ra là có hiệu quả truyền linh khí, cũng hiệu quả như lúc trước Giản Linh từng chủ động truyền linh khí cho Âu Tuấn.
"Người của bộ đặc thù muốn xử án, thì nhất định phải "nhìn thấy", bọn họ mang theo huyết trụy cũng là vì nguyên nhân này. Nhưng hiệu quả của huyết trụy được duy trì lâu dài, không giống với loại hiệu quả ngắn ngủi mà trước đây tôi truyền linh khí cho anh. Bởi vì anh vẫn chưa thích ứng hoàn toàn, cho nên mới không đưa huyết trụy cho anh, nếu không anh cứ nhìn thấy những thứ kia suốt, tôi sợ anh không vui."
Giản Linh nói hết với anh.
Sau khi Âu Tuấn nghe thấy cô nói vậy, anh khẽ mím môi, thật ra anh đã không còn không vui vì chuyện này nữa, cũng không vì năng lực của Giản Linh mà có ánh mắt kỳ lạ gì với cô.
Nhưng khi nghe thấy lời này của Giản Linh, Âu Tuấn vẫn không kìm được nhìn cô thật kỹ.
Giản Linh mỉm cười: "Còn cái ở trên cổ Husky chỉ là vòng cổ, vừa nhìn là biết chó của Giản Linh tôi."
Âu Tuấn trêu chọc: "Thật ra không cần đến huyết trụy, vừa nhìn cũng biết là chó của cô, người ngốc nuôi chó ngốc."
Giản Linh: "...Tôi sớm muộn gì cũng ân đoạn nghĩa tuyệt với anh."
Cô nghiêng đầu tránh khỏi cái tay Âu Tuấn đang vươn đến: "Không cho anh sờ! Anh bị nghiện rồi hay sao vậy?"
Âu Tuấn suy nghĩ một chút, anh tự cho là đúng, gật đầu: "Có lẽ thật sự nghiện rồi."
Giản Linh hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Vậy anh cố gắng thử cai nghiện đi! Hừ!"
Âu Tuấn với ưu thế chiều cao và tốc độ, hai tay anh hợp lại, xoa đầu Giản Linh như mong muốn: "Được rồi đấy Tiểu Linh, thời gian cũng gần đến rồi, đi thôi."
Giản Linh không quên gọi một đống đồ ăn vặt để cho đám trẻ trâu trong bộ đặc thù của cô, sau đó cô mới chuẩn bị rời khỏi bộ đặc thù cùng Âu Tuấn.
Không quên dặn dò bọn họ nhìn ngó, chăm sóc nhiều hơn cho cái thằng "Di Ảnh An Tường" trong kho, người đã bị Âu Tuấn dùng gỗ đàn hương đâm vào tim, chắc hẳn sẽ rất khó chịu.
Vẻ mặt của đám người được cho ăn đều rất thỏa mãn, nghe lời Giản Linh răm rắp, gật đầu như gà mổ thóc.
Lục Phi còn đặc biệt vẫy tay: "Đội trưởng Giản đừng lo lắng những việc này nữa, cô vợ xấu phải gặp ba mẹ chồng, cô vẫn nên để tâm cho chuyện này hơn."
Cô vợ xấu phải gặp ba mẹ chồng con mẹ nó.
Thật ra lúc này Giản Linh vẫn chưa ý thức được tính chất mình đến nhà họ Âu ăn cơm chính là cô vợ xấu gặp ba mẹ chồng.
Lúc xe đi về hướng đại viện quân khu, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại. Tiêu rồi! Hóa ra là chuyện này.
Cô sợ hãi đưa mắt nhìn nhìn Âu Tuấn.
Âu Tuấn dường như biết cô đang nghĩ gì, còn chưa đợi Giản Linh mở lời, anh đã nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, đừng có tỏ ra dáng vẻ lo lắng hãi hùng như vậy, không hợp với cô. Chỉ là ăn một bữa cơm bình thường mà thôi, người nhà tôi đều thích cô."
Âu Tuấn nghĩ một chút, anh bổ sung thêm: "Trong mắt họ, họ thích cô hơn tôi nhiều."
Lúc đến cổng vào sân đại diện quân khu của ông cụ, bà cụ Âu.
Giản Linh nhìn thấy mấy chiếc xe đỗ ở trước cửa, cô nghĩ thầm trong lòng, bữa ăn hôm nay sợ rằng không nhỏ.
Âu Tuấn đưa mắt nhìn Giản Linh, cô bắt gặp mắt của anh.
Sau đó nhìn thấy anh cong khuỷu tay làm một tư thế cực kỳ ga lăng, Giản Linh nhìn anh, cảm thấy Âu Tiểu Tuấn chính là cứu tinh hôm nay của cô.
Cô vội vàng túm chặt cánh tay mạnh mẽ của anh, cô liếm môi nói: "Anh Âu Tuấn, hôm nay anh phải che chở cho em! Em mặc kệ, hôm nay em phải dựa vào anh."
Âu Tuấn mỉm cười trầm thấp: "Được."
Anh cúi xuống nhìn Giản Linh ở bên mình, khoé môi của anh từ từ cong lên, giọng nói có chút ấm áp: "Tiểu Linh, đừng sợ."
Giản Linh ngước mắt lên, ánh mắt cảm động nhìn anh: "Anh Âu Tuấn, em cảm động…"
Chỉ là cô cảm động còn chưa đủ ba giây thì đã bị câu nói của Âu Tuấn công phá, Âu Tuấn cười rất đẹp trai, anh nói: "Yên tâm, nhà anh không ức hiếp động vật hoang dã."
Cô phản ứng được trong lời động vật hoang dã của Âu Tuấn là đang gián tiếp nói cô là khỉ nên lập tức bị công phá.
"Anh thật sự không đẹp trai quá ba giây." Cô hừ nói.
Âu Tuấn nhướng mày, anh cười không đứng đắn, hài hước nói: "Đẹp trai à? Thảo nào mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi."
Giản Linh xấu hổ! Quả thật là cô thèm thuồng vẻ mặt và cơ thể … à không, dáng người của anh.
Nói lý, người đàn ông có vóc dáng như thế này, khuôn mặt như thế này, không phải là cho người ta dưỡng mắt ư?
Chỉ là anh cũng nhạy bén quá, cô chỉ nhìn trộm một chút mà anh lại biết.
Giản Linh họ nhẹ, nghiêm mặt nói: "Anh Hai Âu, anh thật sự tưởng rằng tôi chưa thấy qua cảnh đời, chưa từng gặp người đàn ông xinh đẹp ư? Hôm nay không phải là đã đưa Nick ra đó rồi sao? Phong cách Anh! Tóc vàng mắt xanh! Đại soái ca!"
Âu Tuấn im lặng vài giây: "Vậy cô bỏ tay ra đi tìm Nick xinh đẹp như hoa che chở cho cô đi."
Giản Linh ngừng lại giây lát, cô nghi ngờ nhìn anh, nếu lúc ở bộ đặc thù còn chưa nhận ra, thì lúc này nhận ra chút gì đó.
Giản Linh nhìn chằm chằm vào Âu Tuấn, sau đó cô cười hì hì: "Âu Tuấn, không phải là anh ghen thật rồi chứ?"
Lòng Âu Tuấn hồi hộp một chút. Mình… Không lẽ mình ghen thật rồi ư?
Tư duy của một người đàn ông thẳng thắn, kiên cường vốn không hề nhạy bén, anh vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng và trả lời gì.
Một người đàn ông mặc quân phục thẳng tắp đi từ trong sân ra, anh ấy nhìn thấy Âu Tuấn và Giản Linh thì nở nụ cười.
Khuôn mặt này cũng quen, lần trước đến cũng từng gặp rồi, anh ấy là lính cảnh vệ của ông cụ, tên là Đỗ Mạnh.