Lục Phi bất đắc dĩ bị buộc phải chặn Anh Anh Quái ở phía sau.
Chớp mắt cái Lục Phi đã thấy Giản Linh từ cửa đi ra, cô dùng một tay giơ cái đèn pin tử ngoại, một tay kia cầm một cây cọc gỗ đã mục, dáng vẻ này giống như tượng thần một tay cầm kiếm, một tay cầm hồ lô trấn tà giữ ác trong miếu chùa.
Cô chỉ hét lên một tiếng: “Này, tôi gọi anh một tiếng mà anh dám đáp ứng sao?”
"Lão đại, tôi là người vô tội mà." Lục Phi yếu ớt nói một câu.
Giảm Linh quát: “Lục Phi, tránh ra.”
Nick: "Lục Phi yểm hộ cho tôi!"
"Anh Anh Quái, anh câm miệng đi!" Giản Linh nghe tiếng ríu rít của Nick tới đau đầu.
Mới vừa thò đầu ra thì đã bị đèn tử ngoại chiếu thẳng vào mặt, sắc mặt anh ta tái nhợt, da bắt đầu nhanh chóng đỏ lên, sau đó nổi lên mấy chấm đỏ để lộ vết thương do bỏng.
Nick rên rỉ một tiếng rồi lùi về phía sau cơ thể Lục Phi.
Âu Tuấn nhìn vết thương vốn dĩ còn đang trên mặt anh ta trong nháy mắt đã khép lại...
Quả nhiên bộ đội đặc biệt không hề đơn giản.
Lục Phi muốn hòa giải trận đánh, thật ra thì anh ta muốn làm thiếu tá Âu lên tiếng giảng hòa, dù sao thì thiếu tá Âu cũng có khí phách khi ở trước mặt Đội trưởng Giản hơn đám người bộ đội đặc thù bọn họ.
Nhưng khi vừa quay đầu thì đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Âu Tuấn, có vẻ như không hề có bộ dạng giảng hòa.
Lục Phi chỉ có thể tự mình kiên trì đến cùng: "Đội trưởng Giản đừng tức giận, cũng không thể thật sự đóng đinh Nick ở trong kho an toàn đúng không?"
Nick ở phía sau Lục Phi phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Giản Linh nhướng mày nói: "Sao lại không thể?"
Đúng vậy, sao lại không thể chứ? Lục Phi cũng không nghĩ ra tại sao không thể, đây không phải do anh ta thuận mồm xin giảng hòa sao?
Anh ta suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Nơi đây không dễ dàng mới tẩy rửa máu trong kho an toàn..."
Nick: "..." Cầu xin anh ta làm người cái!
Vậy mà Giản Linh còn thật sự cân nhắc lời này của Lục Phi, điều này khiến cho người ta rất đau lòng.
Nick yếu ớt gọi cô một tiếng: "Tiểu Linh..." Còn chưa kịp nói gì thì Giản Linh đã trừng mắt nhìn lại.
Nick mấp máy hai cánh môi đỏ mọng, rũ đôi mắt xanh thẳm xuống, nhìn qua dáng vẻ trông rất ngoan ngoãn tội nghiệp, kèm theo một phương ngữ tiếng Trung nhẹ nhàng của người Cảng Đài mà sửa lại lời nói: "Đội trưởng Giản, tôi sai rồi..."
Lục Phi không nhịn được hỏi: "Đội trưởng Giản, Nick đã làm gì vậy?"
Không nhắc tới chuyện này thì không sao, cứ nhắc tới thì trong lòng Giản Linh có chút tức giận: "Anh ta chui vào kho an toàn còn có thể làm ra chuyện tốt gì nữa chứ?”
Lục Phi dời tầm mắt về Nick và nghiêm túc nói: "Ngài Norseman, không lẽ cậu ăn hết huyết trụy rồi?"
Khóe môi Nick rũ xuống, cúi mắt như trước, thoạt nhìn bộ dạng giống như ngoan ngoãn biết vâng lời: "Tôi cũng đâu muốn vậy đâu, nhưng... Máu của Tiểu Linh thơm như vậy mà."
Âu Tuấn vốn đang im lặng bên cạnh, lúc nghe xong lời này thì đôi mắt đẹp đẽ sâu sắc híp lại.
Mặt trầm như nước, ánh mắt như kiếm.
Âu Tuấn có thể nói là đồng cảm vô cùng với lời này của Nick, cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ thời khắc sắp tiến vào cõi chết thì Giản Linh đã rạch cổ tay, để mùi vị của máu tươi lan rộng trong không khí, với anh mà nói thì hương thơm ngào ngạt kia gần như ngưng tụ lại thành thực chất.
Mà thật ra ngày trước Âu Tuấn cũng đã phát hiện ra trên cổ của bộ đội đặc thù đều có mặt sợi dây chuyền dài bằng ngón tay cái, hoa tai dường như là thủy tinh, bên trong rỗng tuếch và có một ống chất lỏng màu đỏ. Màu rất giống máu.
Thậm chí cả vòng cổ của con husky cũng có một mặt ngọc như vậy.
Trước mắt, nếu Âu Tuấn đoán không lầm thì đây chính là huyết trụy trong miệng Lục Phi, với lại từ lời của Nick không khó để nghe ra, thứ chứa bên trong chính là máu của Giản Linh.
Mà trong cái kho an toàn này hẳn vốn là để cất giữ những chiếc hoa tai thủy tinh dự phòng có chứa máu của Giản Linh. Vậy mà đã bị cái tên huyết tộc chính thống tóc vàng mắt xanh này ăn mất rồi.
Ngón tay của Âu Tuấn không tự chủ được mà nắm lại thành quyền.
Anh cũng không nghĩ sâu hơn là vì cái gì, nhưng anh cũng rất khó chịu.
Cực kì khó chịu!
Giống như cải trắng nhà mình bị heo ăn mất vậy.
Lục Phi cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như thế này, ngay cả Giản Linh cũng hoàn toàn không đoán được Âu Tuấn sẽ bỗng nhiên gây khó dễ.
Bởi vì vừa rồi Âu Tuấn vẫn luôn im lặng, lạnh nhạt, xem chuyện này như không liên quan đến mình.
Thế nào cũng không giống kiểu sẽ đột nhiên gây rối như thế, nhưng ngay lúc không kịp đề phòng thì Âu Tuấn đột nhiên động thủ.
Thậm chí không ai biết được làm sao mà có nhiều cây gỗ dài hơn nửa mét trong tay anh như vậy.
Cây gỗ dài cũng đã ghim vào trước ngực Nick rồi.
Lục Phi như chết lặng, Giản Linh nghẹn họng nhìn trân trối.
Mặt Âu Tuấn trầm như nước, ánh mắt không sợ mà trừng mắt nhìn Nick.
Mà tròng mắt phía trong đôi mắt xanh thẳm của Nick đang dần dần hiện lên tia máu đỏ, trong ánh mắt lộ rõ sự đau đớn với vẻ mặt khó có thể tin được, dưới làn da tái nhợt lộ ra mấy đường gân xanh đang động đậy.
Nick há miệng, không thể khống chế răng nanh mà lộ ra: "Anh... Mẹ nó bị bệnh gì đấy hả!"
Nick với tính cách ôn hòa như vậy cũng không nhịn nổi mà nổi giận, có thể thấy được việc Âu Tuấn động thủ khiến anh ta không kịp đề phòng đã làm cho bao nhiêu người phải bất ngờ.
Nick cụp mắt xuống nhìn nửa thanh gỗ đang trong ngực mình, dù cho tiếng Cảng Đài có nhu nhược cũng không khó để nghe ngoài giọng nói tức giận thì không còn gì cả: "Mẹ nó... Là gỗ diệp tử đàn!"
Ánh mắt lạnh lùng của Âu Tuấn nhìn chằm chằm vào anh ta: "Cậu mới bị bệnh đấy? Máu của Giản Linh đem tới để cậu làm bữa ăn à?" Khóe môi Âu Tuấn lạnh lùng khiêu khích: "Cậu cũng xứng sao?"
Mi mắt Nick có hơi rủ xuống, dù sao cây gỗ cũng là nhược điểm của huyết tộc, bộ tộc này cũng đang dần phát triển để không đơn giản đến mức bị một cây gỗ đâm chết, nhưng mặc dù là thế thì bị một cây gỗ đâm xuyên vào tim, ít nhất cũng phải hôn mê một hồi.
Lục Phi nhanh chóng lên đỡ Nick, khuôn mặt của Nick càng ngày nhợt nhạt, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, khó khăn lắm mới phun ra một câu: "Anh chờ tôi tỉnh dậy, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh!"
Âu Tuấn nghe vậy thì nhếch một bên môi: "Đúng là không sáng suốt, lúc này mà dám nói lời khích tướng tôi, cậu không sợ tôi khiến cho cậu không thể tỉnh được nữa luôn sao?"
Lục Phi không nhịn nổi mà run run, anh ta cả thấy những lời này của thiếu tá Âu nhất định không phải nói đùa, hơn nữa thật sự là muốn làm cho Nick không thể tỉnh lại nữa, điều này cũng không khó, thừa dịp anh ta mất ý thức rồi trực tiếp để dưới ánh mặt trời phơi...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!