Điểm yếu của Ma cà rồng: ánh mặt trời, cọc gỗ, máu người chết...
Ánh sáng cực tím đại khái xem như là một phần ánh mặt trời, còn có cọc gỗ thối rữa. Nếu lại thêm chút máu người chết thì cũng đủ việc rồi!
Ý đồ của Giản Linh cũng rất rõ ràng.
“Không sai, chính là muốn dùng hình! Tôi trước giờ không so đo với Tây lông nước ngoài này nên hắn có thói quen ngang ngược không có quy củ, hôm nay tôi sẽ khiến cho hắn biết cua chính là ngang tàng như vậy!”
Lục Phi vội vàng nâng đèn pin đèn tia cực tím, hai tay giơ lên: “Đội trưởng Giản, mời cô!”
Giản Linh căm giận nhận lấy, lại cầm cọc gỗ thối của Husky ngậm tới, thứ này bình thường Husky dùng để mài răng đã gặm đến mặt ngoài như cái ổ gà.
Tần Đường Hạ vừa hay bưng bữa sáng tới cho bọn họ, mặc dù lúc này sớm đã qua giờ bữa sáng.
Nhìn tư thế này của Giản Linh, cô gái dịu dàng Đường Hạ lập tức khuyên nhẹ: “Đội trưởng Giản dạy dỗ chút là được rồi, không cần nghiêm túc như vậy đâu…”
Tuy rằng Tần Đường Hạ chỉ là hậu cần của bộ đội đặc thù nhưng quả thật tiếng nói của cô ấy không nhẹ, mọi người ít nhiều đều sẽ nghe theo cô ấy, Giản Linh cũng sẽ nghe theo cô ấy.
“Đội trưởng Giản đừng giận.” Tần Đường Hạ cười vỗ vỗ bờ vai Giản Linh rồi nhét một miếng thịt gà thơm phức vào miệng Giản Linh: “Dù sao tôi cũng đã quen với tính tình của người trong công quán.”
Mặc dù Nick không còn là con người nữa... trong lòng Đường Hạ bổ sung một câu.
Giản Linh hít sâu một hơi: “Tôi đi là được.”
Âu Tuấn đảo mắt nhìn Lục Phi bên cạnh: “Nick? Đó là ai vậy?”
Lục Phi nói: “Nick à, là thành viên của tổ tuần đêm của bộ đội đặc thù.” Nói xong, tên nhóc xem náo nhiệt không ngại chuyện lập tức đứng dậy giật dây nói: “Đi! Thiếu tá Âu, chúng ta cũng đi xem xem!”
Âu Tuấn không từ chối, lập tức đi cùng Lục Phi.
Trên đường từ lầu Tây đến kho an toàn, Âu Tuấn hỏi Lục Phi: “Bộ đội đặc thù còn có kho an toàn sao?”
Lục Phi đáp: “Ừm, nơi đó dùng để tích trữ trang bị đặc chế cùng với bảo vật của đội trưởng Giản.”
Đuôi lông mày Âu Tuấn khẽ nhíu: “Cô ấy còn có bảo vật sao?”
“Thiếu tá Âu, vạn vật đều có linh, càng là đồ cổ tồn tại trên thế gian này lâu thì linh khí ẩn chứa lại càng dày.”
Lục Phi giải thích cho Âu Tuấn nghe, nói xong lập tức cười hì hì: “Đội trưởng Giản trời sinh rất nhạy bén với linh khí, cho nên quả thực là một tay giám định bảo vật khét lẹt, đồ cô ấy đào được đều không phải là đồ giả, toàn là đồ cổ, đặc biệt là đồ chơi như ngọc thạch bảo thạch trời sinh, linh khí lại càng phong phú. Cho nên nếu đội trưởng Giản đồng ý thì sẽ không có gì bất lợi trong cuộc cá cược bảo vật.”
Âu Tuấn nghe vậy đuôi lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng đột nhiên hiểu được Giản Linh nói muốn anh đi cùng chuẩn bị là chuẩn bị cái gì.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì lần trước lúc đến đại viện quân khu gặp ông cụ bà cụ, Giản Linh đã nói với ông cụ rằng có một khối vật liệu không tồi muốn tặng cho ông cụ.
Lục Phi quay đầu trêu chọc Âu Tuấn, hỏi: “Thiếu tá Âu, bây giờ anh đã hiểu vì sao chúng tôi lại gọi đội trưởng Giản là chị quặng mỏ đội trưởng quặng mỏ chưa?”
Khóe môi Âu Tuấn nhếch lên: “Không phải vì nhà cô ấy có quặng mỏ sao?”
Lục Phi nghiêm túc nói: “Là bởi vì cô ấy chính là một cái quặng mỏ! Cô ấy chính là một bảo tàng sống…”
Âu Tuấn suy nghĩ một chút: “Thôi đi, cô ấy bội thực mà chết cũng xem như là một bảo vật sống rồi.”
Tầng hầm của công quán nằm ở tầng trệt của lầu Tây. Nhưng kho an toàn không nằm dưới lầu Tây mà nằm trong một hầm ở sân sau của công quán.
Có lẽ trước đây được dùng để làm hầm rượu, sau đó được đổi thành kho an toàn của bộ đội đặc thù.
Có cửa lớn bí mật có thể sánh ngang với kho bạc ngân hàng, còn có hệ thống phòng hộ ổn thỏa do Chu Viễn Thanh thiết kế. Cơ bản không có khả năng bị xâm nhập, lùi một vạn bước mà nói cho dù bị xâm nhập thì cũng có thể lập tức cắt đứt hệ thống tuần hoàn đổi khí, có thể khiến người xâm nhập nghẹt thở mà chết bên trong kho an toàn.
Mà giờ phút này, Âu Tuấn đi theo Lục Phi bước xuống một con đường dài, anh nhìn thấy cánh cửa phòng hộ bí mật được mở rộng ở điểm cuối con đường.
“Hự!”
Bên trong truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp của đàn ông.
Sau đó là lời nói mang theo ý cười cầu xin tha thứ, âm thanh trầm thấp, mang theo chút giọng Cảng Đài nghe có chút mềm mại.
“Hây... Linh Linh. Xin lỗi xin lỗi tôi sai rồi, tha cho tôi đi, Linh Linh, Linh Linh yêu dấu…”
“Bớt đi!” Tiếng giận dữ của Giản Linh cũng truyền ra ngoài.
Một giây sau, một bóng đen nhanh đến mức không thấy rõ, nhanh đến mức kéo ra tàn ảnh! Trực tiếp vọt ra từ cửa lớn hướng đến phía Lục Phi và Âu Tuấn.
Quả thực giống như hình ảnh hiệu ứng đặc biệt xuất hiện trong phim, không giống như hình ảnh trong hiện thực đời thường.
“Chặn anh ta lại!” Giọng nói của Giản Linh vang ra từ trong cửa.
Ánh mắt trên gương mặt bé bỏng của Lục Phi đột nhiên tròn lên: “Đùa cái gì thế đội trưởng Giản! Tôi có thể chặn cậu ta được sao?”
Lục Phi tránh né theo bản năng, ngay khi anh ta nói ra những lời này thì Âu Tuấn bên cạnh lại hoàn toàn lại có phản ứng không giống anh ta.
Quả thật Âu Tuấn còn không kịp suy nghĩ tàn ảnh nhanh đến mức vượt qua lẽ thường này rốt cuộc là trò gì. Nhưng trong nháy mắt lại nghe được tiếng “chặn anh ta lại” của Giản Linh.
Âu Tuấn cũng đã làm ra động tác, con ngươi anh híp lại, một chân đạp về phía sau một cái, mượn lực đạp chân phản tác dụng, chiếc chân thon dài đã hướng về phía tàn ảnh nhanh đến không thấy rõ cú đá kia vừa nhanh vừa nặng nề.
Động tác đá chân dường như mang theo tiếng gió.
Một tiếng va chạm rầu rĩ vang lên, quỹ đạo tàn ảnh chạy trốn cuối cùng cũng dừng lại.
Bắp chân Âu Tuấn có thể cảm nhận được sự đau đớn, nhưng trong ánh mắt anh lại lộ ra vẻ kinh ngạc, kinh ngạc không phải bởi vì bắp chân đau đớn.
Âu Tuấn kinh ngạc là lại có người có thể đứng vững sau khi ăn một cú đá toàn lực của anh?
Nếu không phải biết rõ trong bộ đội đặc thù không có người bình thường thì Âu Tuấn sẽ càng khiếp sợ hơn.
Lục Phi sợ ngây người, đưa tay chỉ về phía Nick rồi lại chỉ về phía Âu Tuấn: “Cậu ta…anh…” Lục Phi ngạc nhiên nói: “Thiếu tá Âu không phải đó chứ? Vậy mà anh lại chặn được Nick sao?”
Âu Tuấn nhìn người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh trước mặt.
Con người Âu Tuấn nheo lại ánh mắt thâm sâu, anh nhận ra khuôn mặt đó: “Tôi nhớ ra cậu, tôi đã gặp cậu trong bệnh viện.”
Lúc đó anh đã cảm thấy trong phòng cấp cứu của bệnh viện nữa đêm lại bỗng nhiên xuất hiện một tên nhóc tóc vàng mắt xanh quả thật có chút không bình thường.