Giản Linh biết rõ tay nghề giết người không đền mạng của tên Âu Tuấn này, cũng lười lại tiếp tục vội vàng lao vào trêu đùa anh nữa.
Cũng lười cả đấu võ mồm với anh.
Âu Tuấn hỏi: “Đang là thời gian nghỉ trưa sao? Cũng chưa thấy có ai.”
Giản Linh: “Vẫn còn ở ngủ hay sao ấy, lúc không có vụ án nào, trạng thái tinh thần và sinh hoạt của mọi người đều khá rệu rã.”
Nói rồi cô tỏ vẻ đúng lý hợp tình: “Cho nên anh biết tôi làm việc và nghỉ ngơi là như thế nào chưa?”
Âu Tuấn tổng kết ra năm chữ: “Vật hợp theo loài à?”
Giản Linh kiêu ngạo ưỡn ngực ngẩng đầu: “Không sai!”
Âu Tuấn: “...” Chuyện này cuối cùng có cái gì đáng giá để kiêu ngạo tự hào?
Giản Linh vỗ vỗ đầu Husky: “Husky, đi, gọi hết bọn họ lên đây.”
“Gâu!” Husky sủa một tiếng, cứ như là nghe hiểu lời Giản Linh nói.
Giơ chân liền xông lên lầu.
“Nó có thể nghe hiểu cô nói?” Thật ra Âu Tuấn có chút không tưởng được.
Giản Linh lại kiêu ngạo ưỡn ngực ngẩng đầu: “Husky thông minh lắm! Hơn nữa…” Cô suy nghĩ rồi không tiếp tục nói tỉ mỉ, chỉ nói: “Anh cứ chờ xem đi!”
Rất nhanh, Âu Tuấn đã nghe rõ được tiếng gà bay chó sủa ầm ĩ trên lầu truyền đến.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”
“Soạt soạt…”
“...”
Mấy tiếng động đó…
Âu Tuấn đại khái phân rõ một chút, chắc là tiếng cào cửa, cùng với… tiếng tông cửa?
Không, đó thật ra là tiếng Husky nhảy dựng lên ấn tay then cửa.
Rồi sau đó chính là tiếng kêu rên.
Lục Phi: “Ai da! Husky mày điên à? Đừng liếm đừng liếm mặt tao! Rồi rồi rồi rồi! Tao dậy rồi tao dậy rồi tao rời giường vẫn không được sao!”
Sau đó lại là tiếng gâu gâu gọi cửa bên kia, tiếng cào cửa cùng tiếng ấn tay then cửa.
Lệ Cẩm Hà hô hoán: “Mẹ nó! Từ từ! Đợi chút! Husky! Mày đừng có cắn quần cộc của tao! Á! Tao dậy liền dậy liền!”
Giang Dương Minh bên kia thì khá hơn một chút, có thể là đã bị động tĩnh bên Lục Phi cùng Lệ Cẩm Hà đánh thức, đã có phán đoán trước.
Giang Dương Minh ôm đầu chó trấn an: “Được rồi tao dậy rồi, Husky ngoan, đi kêu những người khác đi.”
Husky giống như gió xoáy nhỏ phóng đến phòng Chu Viễn Thanh.
Chu Viễn Thanh xưa nay tâm tư kín đáo tinh tế, lại tính tình ôn hòa, có thể nói là tương đương bất đắc dĩ, anh ta vốn dĩ chính là một trai thẳng kỹ thuật, mọt sách điển hình, trong phòng một đống đồ thủ công.
Chỉ nghe được Husky gió cuốn mây tan xẹt qua, sau đó…
Chu Viễn Thanh thiếu chút nữa muốn khóc: “Gudam của tao… Gudam của tao chết không toàn thây… Husky! Mày biết lẩu thịt chó cái nấu như thế nào không?”
Tần Đường Đường nhưng thật ra cũng giống Giang Dương Minh, bị mấy động tĩnh đó đánh thức, vì thế trước khi chịu cơn giận bùng nổ của trai thẳng kỹ thuật, chạy nhanh gọi Husky đi rồi.
Mười phút ngắn ngủn, lầu hai một trận gà bay chó sủa, tất cả những người vốn còn đang trong mộng đẹp đều tỉnh dậy.
Husky hự hự lao xuống lầu, liền ngồi ngay ngắn ở trước mặt Giản Linh: “Gâu!”
Tựa như đang quang vinh tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Giản Linh yêu thích không buông tay ôm Husky: “Nhóc con ngoan, ngoan lắm! Đêm nay cho con ăn bánh thịt!”
Ngay cả Âu Tuấn cũng không nhịn được duỗi tay lại đây nhẹ nhàng sờ sờ đầu Husky, thật ra Husky thoáng có chút kháng cự.
Thật ra động vật còn nhạy bén hơn so với con người, cho nên Husky sẽ thích Giản Linh, bởi vì trên người cô dư thừa linh khí, sẽ khiến Husky cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng đối với Âu Tuấn sát ý đầy người, đương nhiên sẽ có kháng cự, thậm chí còn có một ít sợ hãi vô lý.
Nhưng bởi vì có Giản Linh ở bên cạnh, Husky cũng không bỏtrốn.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã xuống lầu hết.
“Có khách tới !” Lục Phi một đầu tóc ngắn màu nâu bồng xoăn tự nhiên, lê dép lào xuống dưới, mặc quần cộc đi biển hoa lớn, cởi trần, lộ ra làn da trắng nõn không thường thấy ánh mặt trời ở công quán
Trực tiếp lười nhác ngồi xuống sô pha, Cát Ưu nằm liệt tư thái, cười tủm tỉm nhìn về phía Âu Tuấn, nói: “Thiếu tá Âu, buổi sáng tốt lành…”
Âu Tuấn lẳng lặng nhìn anh ta: “...”
Không lời gì để nói. Thần mẹ nó buổi sáng tốt lành, vậy mau buổi chiều một chút cho rồi. Anh ta còn có thể nói cái gì đây?
Lệ Cẩm Hà cũng xuống dưới, mặc một thân áo ngủ màu rượu đỏ tơ nhung, không thể không nói, giống như rất hợp với trang hoàng phục cổ của tòa biệt thự này, chỉ là áo ngủ lộ ra quần cộc hoa bên trong không khó nhìn thấy kiểu dáng không khác biệt mấy với quần cộc hoa lớn của Lục Phi, hình như còn bị Husky cắn xé.
Giản Linh nhướn mày nói: “Từ lúc nào anh có cái phong cách áo ngủ này vậy?”
Hoặc là phải hỏi, từ lúc nào Cẩm Hà có áo ngủ? Từ trước đến nay anh ta và Lục Phi có cùng phong cách, cởi trần quần đùi dép lào.
Lệ Cẩm Hà: “À, thấy Nick treo ở chỗ đó trong phòng tắm, vội mặc vào, quần cộc của tôi đều bị Husky cắn nát rồi, trông khó coi cực.”
Giản Linh muốn nói, dù cho không bị Husky cắn xé, bộ trang phục cũng kia không nhiều cảnh đẹp ý vui lắm.
Giang Dương Minh còn tính là bình thường, tốt xấu chỉ là thay đổi thân quần áo xuống dưới, chỉ là chiếc mắt kính trên mũi, thấu kính phía sau mắt, lộ ra vài phần kèm nhèm.
Cả người thần trí phảng phất vẫn chưa phải hoàn toàn tỉnh dậy, Giản Linh chỉ huy tại đây: “Tiểu Minh đừng ngốc, lại đây, qua đây ngồi.”
Giang Dương Minh ngốc ngốc đi tới, ngốc ngốc ngồi xuống sô pha, đầu ngả sang bên, lại xỉu ngang.
Chỉ có Chu Viễn Thanh lúc xuống dưới cảm xúc thất lạc, xưa nay khuôn mặt ôn hòa giờ lại không thấy ôn hòa, một khuôn mặt tàn niệm, trong tay cầm mô hình Gundam chết không toàn thây của anh ta.
Lỗ trống trong mắt anh ta nhìn về hướng Giản Linh, u oán nói: “Đội trưởng Giản đội…”
Giản Linh không đợi ngay cả anh ta nói chuyện đã gật đầu: “Nồi của tôi nồi của tôi, tôi đền. Tôi đền anh cái mới, anh chọn thích mua cái nào đi.”
Một người tốt tính nổi điên lên, khiến người ta không dám tưởng tượng, Giản Linh thật sự không muốn nếm thử lửa giận của Viễn Thanh.
Chu Viễn Thanh mắt sáng ngời, tay ném đi, chuẩn xác lưu loát ném thi hài mô hình Gundam một cái bịch vào thùng rác. Khuôn mặt trở về ôn hòa, cứ như cái mặt tàn niệm lúc trước là ảo giác vậy.
Chẳng qua mọi người thật ra rất nhất trí chào hỏi Âu Tuấn.
Mấy lời chào hỏi cũng rất nhất trí: “Thiếu tá Âu, buổi sáng tốt lành.”
Âu Tuấn nhìn một phòng như mấy đứa nhỏ không bao giờ lớn vậy.
Không khỏi chuyển mắt liếc nhìn Giản Linh một cái, thấp giọng nói một câu bên tai cô: “Nuôi cả một phòng con nít, cô cũng thật không dễ dàng.”
Nói như vậy, đúng là Giản Linh coi như hiểu chuyện nhất… Nghĩ đến sau này phải thành cộng sự với một phòng con nít mạnh mẽ này.
Âu Tuấn cảm thấy có hơi mệt tim.
Giản Linh xua xua tay, tỏ vẻ không đáng để nhắc tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!