Giản Linh bắt được ánh mắt ngưng trệ của anh thì ngầm hiểu trong lòng, cô cười nói: "Đừng có làm chuyện tốt không để lại tên như vậy! Chắc chắn là sẽ anh đã nói gì với ông cụ Âu rồi, nên ông cụ Âu mới gây áp lực như vậy? Chuyện cục trưởng La, còn có chuyện của bộ trưởng…"
Âu Tuấn nheo mắt nhìn cô: "Chỉ cho phép cô làm Lôi Phong? Không cho tôi làm việc tốt không để lại tên?"
Giản Linh nghe thấy anh nói như vậy thì viết anh thừa nhận rồi, cô mỉm cười: "Cái cờ đó tặng anh được rồi. Vậy nói như vậy cũng xem tôi chó cậy thế… Xí!"
Cô nhận ra được lời này tự hạ mình thì vội vàng bỏ đi, đổi câu câu khác: "Tôi cũng xem như là cáo mượn oai hùm rồi sao?"
Mắt của Âu Tuấn nheo đến cong lên rồi: "Đừng đổi câu khác, chó cậy thế chủ không phải dùng tốt lắm sao, tôi không để ý đâu."
"Tôi để ý!" Giản Linh vội vàng nói.
Âu Tuấn lại sờ lên đầu cô, cứ giống như cứ cách mấy ngày là Giản Linh lại đến sờ Miêu Cafe vậy, Âu Tuấn xoa đầu cô cũng hình như bị nghiện vậy.
Âu Tuấn nói: "Cô đừng lo lắng, bộ trưởng không tìm đến cô đâu."
Giản Linh nheo mắt, cô ngứa răng nhìn tay anh cứ xoay vòng vòng trên đầu cô, cô nghiến răng nói: "Bộ trưởng không tìm đến đầu tôi? Hợp với đầu tôi bị anh làm thanh tổ chim phải không? Anh tránh ra! Cất cái tay!"
Âu Tuấn cũng rất nghe lời, anh nhanh chóng cất cái tay, sau đó tao nhã ngồi bên giường, đôi mắt đẹp đẽ nhìn cổ tay của cô: "Thay thuốc rồi sao? Vết thương đã đỡ hơn chưa? Tôi xem xem."
Giản Linh khẽ liếm môi, còn vết thương gì chứ. Lúc thay thuốc y tá cứ nhìn cô như nhìn người bị thần kinh vậy…
"Có… có gì hay mà nhìn chứ." Giản Linh cụp mắt xuống không muốn nhìn vào mắt anh, tay trái co lại giấu vào trong chăn: "Đã băng xong hết rồi, đừng có xem nữa."
Âu Tuấn nheo mắt lại: "Không được, bắt buộc phải xem."
Âu Tuấn đứng dậy, vốn dĩ anh đã cao 1m8, sau khi đứng dậy, anh nghiêng người về phía trước, đầy áp lực.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Giản Linh: "Giản Linh, cô coi tôi là đồ ngốc sao? Mấy ngày cô nằm viện, cứ mỗi khi đến lúc thay thuốc thì lại bảo tôi ra bên ngoài. Không phải mua cái này, mua cái kia thì là lấy cái này, lấy cái khác. Tôi thấy cô bị thương nên chiều theo cô. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không đúng."
"Sao lại không đúng…" Giọng nói của Giản Linh hơi yếu ớt, chớp mắt nhìn anh.
Âu Tuấn nói: "Âu Tuấn tôi trong mắt cô, chắc không yếu ớt đến nỗi không nhìn được chút vết thương này, không có lý do gì cứ đến lúc thay thuốc thì lại bảo tôi tránh đi. Cho nên tôi đã hỏi y tá…"
Đôi mắt của Giản Linh bất ngờ mở to: "Cô ấy bán đứng tôi rồi? !"
Âu Tuấn nhướng mày, khoé môi cong lên, chẳng ừ hử gì cả.
Giản Linh đột nhiên phản ứng lại: "Anh lừa tôi!"
"Không phải là lừa được rồi sao." Âu Tuấn nói xong thì cầm cánh tay cô, rồi lấy tay trái từ trong chăn của cô ra.
Mặc dù trong lòng đã đoán được, nhưng mà động tác của anh vẫn rất nhẹ nhàng, từ từ mở những lớp băng quấn trên cổ tay cô…
Nhìn thấy cổ tay không có một chút dấu vết gì, đừng nói là bị thương, đến một dấu vết cũng không có.
Con ngươi của Âu Tuấn hơi co lại, sau đó hàng lông mày dần dần nhíu lại.
Giản Linh thấy mình đã bị lộ, thấy anh biết rồi nên cũng không che giấu nữa, mỉm cười: "Tèn ten ten ten! Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?"
Vẻ mặt của Âu Tuấn cũng cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, chủ yếu là anh đã gặp những chuyện bất ngờ hơn rồi, cho nên giờ nhìn thấy những chuyện khó giải thích trên người Giản Linh anh cũng không thấy kinh ngạc nữa.
Giản Linh thấy anh không nói gì, còn tưởng rằng anh tức giận rồi, nên cụp mắt nói: "Cũng không phải là tôi muốn giấu anh, không phải là trong thời gian ngắn sợ anh không tiếp nhận được quá nhiều chuyện mới mẻ, sợ chuyện như thế này lại dọa anh sợ…"
Giản Linh có đôi mắt vừa to vừa đẹp, lúc mở to ra đôi mắt như biết nói chuyện vậy, có thể bày tỏ các loại cảm xúc rõ ràng như tức giận, kinh ngạc, vui mừng, ngạc nhiên… Mà khi cụp mắt xuống thì lại thể hiện rõ sự ngây thơ, vô hại.
Âu Tuấn cũng không phải không trúng chiêu này, chỉ là mức độ tin cậy lời này của cô không cao… Dù sao một người sợ sẽ dọa anh, thì không bao giờ để ma nữ kẹp đầu và nói chuyện với anh.
Cho nên Âu Tuấn không nói gì, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm cứ nhìn cô. Lúc Âu Tuấn như thế này cứ không nói chuyện mà nhìn chằm chằm cô, cho dù không phải cố ý nhưng cũng vô tình phóng ra một luồng cảm giác đe dọa.
Thế là Giản Linh thành thật nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là dù sao tôi cũng là người của bộ đặc thù nên vẫn có một số loại thuốc đặc biệt…"
Lời giải thích này đã làm cho Âu Tuấn tin, anh không tiếp tục hỏi nữa, gật đầu nói: "Biết rồi!"
Đôi mắt Giản Linh chớp chớp: "Chỉ vậy thôi?"
Âu Tuấn: "Nếu không thì sao? Treo cô lên rồi nghiêm hình bức cung à? Tôi hỏi, cô nói, tôi tin, chỉ vậy thôi."
Giản Linh chép miệng: "Uổng công tôi giấu lâu như vậy."
Âu Tuấn đảo mắt nhìn cổ tay trắng nõn của cô một chút: "Vết thương lành rồi là chuyện tốt, thật không biết tại sao cô phải giấu lâu như vậy."
Giản Linh vô lo vô nghĩ, cao hứng mở băng vải quấn trên tay ra: "Cuối cùng cũng không cần băng bó nữa, khó chịu chết đi được!"
Sau khi cô tắm xong rồi đi ra, lấy khăn lau tóc thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Vốn dĩ Âu Tuấn còn đang ngồi trên ghế bên cạnh giường đọc báo, nên anh ngồi dậy đưa điện thoại cho cô, sau đó suôn sẻ lấy khăn giúp cô lau tóc.
Nhìn thấy ba chữ bộ trưởng Trần trên màn hình, Giản Linh không nhịn được bĩu môi, rồi nghe điện thoại.
Ở đầu bên kia, ông Trần nói rằng ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm cô, Giản Linh chỉ đành bất chấp đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại thì xụ mặt, đưa mắt nhìn Âu Tuấn: "Tiêu rồi! Ngày mai bộ trưởng đến đây thăm bệnh."
Âu Tuấn cụp mắt nhìn cô, cầm khăn xoa đều trên mái tóc ướt nhẹp của cô: "Sợ cái gì, cô là bệnh nhân, là người bị thương, ông ấy còn có thể làm gì cô?"
Giản Linh nghĩ một chút rồi cầm thấy anh nói cũng đúng, cô trầm ngâm gật đầu.
Không thể không nói, Giản Linh cũng phản ứng rất nhanh.
Ngày hôm sau, Trần Hạo Lâm vừa đến, Giản Linh nằm trên giường giả vờ yếu ớt như sắp chết, chưa nói được mấy câu thì đã có dáng vẻ không đủ sức, không còn năng lượng rồi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!