Nhìn thấy Âu Tuấn rất nhanh đã thay xong quần áo rồi đi ra, Giản Linh vẫn có chút ngơ ngác.
Đây là ranh giới chết, đến bạn đồng liêu ở trong bộ đội cô cũng không đưa đi mà chỉ dự định đi một mình. Đều là bởi vì ranh giới chết không hề thân thiện với người bình thường.
Chỉ là, trong tầm mắt của mắt trái bầu không khí đen bao phủ bởi những đám mây đen nặng nề của Âu Tuấn, Giản Linh biết loại người giống như anh, cho dù đi vào ranh giới chết thì đến ma cũng chê.
Hình như cũng không đáng để ý như vậy lắm.
Duy nhất một điều đáng chú ý là…
Giản Linh cắn môi, nhìn anh chằm chằm, cô hỏi: "Âu Tuấn, anh không sợ sao?"
Âu Tuấn đứng bên cạnh tủ giày, anh đang cúi xuống đeo đồng hồ tác chiến lên cổ tay, nghe thấy cô hỏi thì hơi ngước mắt lên nhìn cô một chút: "Không phải cô nói với tôi là phải bình tĩnh sao?" Âu Tuấn hỏi.
Đây quả thực là lời cô nói.
Giản Linh khẽ thở dài: "Anh chấp nhận cũng quá nhanh rồi."
"Làm nghề như tôi, từ trước đến nay luôn phải nhanh chóng tiếp nhận tình hình trước mặt để có thể có phản ứng chuẩn xác nhất."
Âu Tuấn vừa nói, vừa cúi xuống thay giày,
Sau đó như nhớ ra điều gì đó, rồi nói một câu: "Hơn nữa còn phát hiện không chỉ có thể nhìn thấy, mà còn có thể đánh chúng, hình như trong lòng cân bằng hơn nhiều rồi, chỉ cần không phải đơn phương bị chèn ép mà không có lựa chọn thì không có gì phải căng thẳng cả."
Giản Linh: "..." Cho nên có thể đánh mới là trọng điểm, đúng không? Thế này thì có gì khác với việc hành động đánh đội ngũ nhân viên giả ma trong nhà ma…
Hai người xuống tầng rồi lên xe, đi về hướng núi Yến Giao Lộc Sơn.
Bây giờ Âu Tuấn mới nhớ đến câu nên hỏi: "Là vụ án gì vậy?"
Giản Linh nói sơ qua một lượt, rồi đưa điện thoại cho anh.
Âu Tuấn xem xong đoạn video giám sát đó thì nhăn mày: "Quỷ đả tường?"
Giản Linh kinh ngạc liếc nhìn anh, không ngờ rằng chủ nghĩa duy vật kiên định, vừa mở miệng lại là quỷ đả tường…
Cô lắc đầu: "Đây không phải, nếu mà là quỷ đả tường thì đơn giản hơn nhiều rồi, đâu cần tôi tự mình đi một chuyến."
Cô nói sơ qua khái niệm của ranh giới chết một lần.
Âu Tuấn nghe xong thì gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Giản Linh nghĩ một chút, rồi hỏi: "Anh không sợ nguy hiểm sao? Vừa nãy tôi đã nói rồi, ranh giới chết không hề thân thiện với người bình thường chút nào."
Âu Tuấn nghe xong thì nhẹ nhàng thấp giọng cười: "Giản Linh, tôi vẫn luôn làm bạn với nguy hiểm, nếu mà tôi sợ, thì sợ hết được sao?"
Giản Linh nghĩ một chút thì cũng cảm thấy đúng, tính chất và nội dung công việc trước đây của anh, dù nhìn thế nào thì cũng không liên quan đến sự an toàn.
Giản Linh gật đầu, rồi vươn tay vỗ loạn lên vai anh: "Cũng phải, không sợ thì tốt, yên tâm đi, đội trưởng Giản tôi đây sẽ bảo vệ anh."
Ban đêm, tình hình giao thông rất tốt, trên đường không có nhiều xe gì nên không cần phải giảm tốc độ, chưa đến một tiếng đồng hồ thì đã đến núi Yến Giao Lộc Sơn.
Đến đường vòng quanh núi, Giản Linh cho xe dừng lại ở giao lộ.
"Năm đứa trẻ trâu mất tích, đều là con cháu trong gia đình giàu có, rất là phản nghịch. Đường vòng quanh núi Lộc Sơn vốn dĩ đã rất nguy hiểm, trong những năm gần đây, hầu hết các vụ tai nạn trên con đường này đều là do đua xe."
Giản Linh vừa nói, vừa xem tỉ mỉ góc độ trên video giám sát trong điện thoại, sau đó xe từ từ di chuyển về phía trên đường núi.
"Chữ cái đầu tiên chữ D hại người rất nặng, một người, hai người đều cảm thấy lên núi Lộc Sơn đua xe một chuyến thì trở thành thần xe núi mùa thu nổi tiếng."
Giản Linh nói xong rồi tùy ý để điện thoại xuống, tăng tốc độ xe.
Không bao lâu thì đến nơi xảy ra vụ án.
"Đúng là ở đây." Năng lực quan sát của Âu Tuấn rất sắc bén, không cần nhìn video giám sát nhiều hơn, trên con đường gần như thiếu ánh sáng này, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay đây là vị trí mà chiếc xe kia đã biến mất trong video.
Giản Linh gật đầu, cô nhắm mắt phải lại, mắt trái thăm dò xung quanh, một lát sau cô cau mày lại.
"Anh ở trên xe đợi tôi một lát." Giản Linh nói xong thì mở cửa bước xuống xe, vốn dĩ Âu Tuấn muốn theo cô xuống.
Nhưng thấy cô mở cửa xe đi xuống, không đóng cửa lại thì biết cô cũng không đi xa, cô chỉ đứng ở bên cạnh đầu xe.
Đường núi không hề có nhiều đèn, ở phía xa có một cái nhưng không sáng lắm.
May mà đèn pha của chiếc xe này của Giản Linh rất sáng, có thể chiếu sáng được con đường phía trước. Cũng làm cho đèn tối, mặc dù Giản Linh đứng ở bên cạnh đầu xe nhưng cũng chỉ có một hình bóng.
Không nhìn thấy rõ biểu cảm và vẻ ngoài nữa.
Trên đường núi không có chiếc xe nào khác nữa, rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Âu Tuấn có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của cô.
"Mở cửa." Giản Linh nói với không khí.
Theo hai tiếng nói ngắn gọn của Giản Linh, một mùi ngọt tanh được gió đêm thổi tới bao bọc trong cánh cửa.
Mùi của máu.
Âu Tuấn nheo mắt lại, nhăn mày, sau đó lập tức xuống xe đi đến bên cạnh Giản Linh.
"Giản Linh, cô đã làm gì rồi!" Giọng nói của Âu Tuấn hơi nghiêm khắc.
Ánh mắt của anh đã di chuyển xuống dưới, nhìn tay trái của Giản Linh.
Tay trái của cô buông thõng xuống, ngón tay thon dài mềm mại mở ra, máu tươi nhanh chóng lan xuống lòng bàn tay của cô, ngưng tụ lại nhỏ giọt ở đầu ngón tay.
Trên mặt đất đã nhỏ giọt một mảng.
Quá là yên tĩnh, yên tĩnh đến mức âm thanh nhỏ bé từng giọt, từng giọt tí tách rơi, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Không sao." Giản Linh lạnh nhạt nói.
Âu Tuấn cầm tay cô lên: "Không sao cái gì mà không sao."
Giữa cổ tay của Giản Linh có một vết rách vẫn còn đang chảy máu.
Âu Tuấn nhíu chặt mày: "Đây là đang làm gì vậy? Là một nghi thức gì sao?"
Giản Linh cười nhẹ với anh, ánh mắt trấn an: "Không thể nói là nghi thức, nhưng bản chất thì cũng gần giống như vậy, dù sao thì với hai tay trống không mà muốn họ mở cửa ra hoan nghênh chúng ta vào thì cũng không thể."
Âu Tuấn: "Máu của tôi cũng đại khái dày hơn máu của cô."
Giản Linh lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến máu dày hay máu mỏng mà là máu của tôi đối với họ là thơm, còn của anh…" Cô không tiếp tục nói nữa.
Âu Tuấn nhướng mày: "Còn máu của tôi thì thối sao?"
Giản Linh không lên tiếng nhưng ánh mắt dường như đang nói "anh cũng rất tự mình biết mình".
Âu Tuấn lười tranh cãi với cô, vết thương trên cổ tay của cô làm anh có chút nôn nóng, bởi vì theo mùi tanh ngọt toả ra trong không khí.
Âu Tuấn có thể ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ làm người khác say mê trên người của Giản Linh, càng thêm nồng hơn, quả thật dường như đặc sệt vậy.
Anh dự định lên xe tìm xem có hộp cấp cứu không.
Mà vẻ mặt Giản Linh đột nhiên lạnh lẽo, nhìn về phía trước nơi trống không không có vật gì, lạnh lùng nói: "Các người một vừa hai phải thôi, nhân lúc tôi còn đang dễ nói chuyện thì biết điều mà dừng lại đi nếu còn không mở cửa thì đừng trách tôi không khách sáo đấy?"
Âu Tuấn biết chắc là cô đang nói chuyện với "đầu sỏ" của ranh giới chết núi Lộc Sơn.
Quả nhiên, lúc cô nói xong câu này không lâu, cảnh tượng xung quanh đã có chút thay đổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!