Lăn lộn cả ngày rồi, Giản Linh rất mệt cho nên cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, đến nửa đêm thì cô bị điện thoại đánh thức, là Chu Viễn Thanh gọi đến.
Cả người Giản Linh tràn đầy bực tức khi bị gọi dậy, cô nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, một giờ sáng, làm cô càng thêm tức giận, cô cầm máy lên, giọng nói không được tốt lắm.
Giản Linh: "Chu Viễn Thanh, anh có thể thôi đi được không?"
Giọng của cô hơi khàn, ngữ khí vô cùng không vui.
Người trong quân đội đều biết tính cách của cô, mặc dù không khó chịu sau khi thức dậy nhưng nếu như đang ngủ mà bị gọi dậy, thì rất đáng sợ.
Chu Viễn Thanh khẽ thở dài: "Đội trưởng Giản tha lỗi cho tôi, có tình huống xảy ra đột ngột."
Giản Linh dụi dụi mắt, rồi ngồi dậy: "Có chuyện gì?"
Chu Viễn Thanh nói ngắn gọn tình hình của vụ án một lượt.
Có mấy người thanh niên lái xe trên đường vòng quanh núi Yến Giao Lộc Sơn, sau đó bị mất tích. Lúc đó bọn họ vẫn còn ở trên xe nói chuyện qua video với bạn, sau khi kêu lên một tiếng, video đột nhiên bị ngắt.
Bạn bè tưởng rằng đó là trò đùa giai, nhưng sau đó thì làm cách nào cũng không liên lạc lại được nữa.
Chu Viễn Thanh nói: "Tổng cộng có năm người mất tích, ba nam hai nữ, trong đó có một người đứng đầu là một chàng thanh niên, cũng là chủ xe, Ừm… trong nhà có chút bối cảnh. Cô biết cục trưởng La không? Chủ xe này, là con trai của ông ấy."
Giản Linh có chút bực bội túm tóc: "Con trai của cục trưởng La thì sao nào! Tôi còn là con gái của bố tôi đấy, tôi nói thì có sao? Không lẽ mất con chó, con mèo cũng bắt tôi ra tay phải không? Viễn Thanh, anh bị sao đấy, anh quên nguyên tắc nhận vụ án của bộ chúng ta là như thế nào rồi sao?"
Giọng nói của Chu Viễn Thanh mềm mỏng, dỗ dành nói: "Đội trưởng Giản, cô đừng tức giận, tôi không quên nguyên tắc. Cho nên tôi đã xem tất cả các camera ở đường quanh núi một lượt, quả thật là không bình thường. Mấy người thanh niên trước khi vào đường quanh núi, là biến mất trực tiếp trong camera. Thời gian trùng khớp với thời gian đột ngột ngắt điện thoại với bạn."
Chu Viễn Thanh cũng được coi như là một người tài giỏi kì lạ trong bộ đội đặc thù, anh ta là tổ thông tin của bộ đội đặc thù, là hacker có tiếng trong dark web.
Có thể biết được rất nhiều tin tức có ích cho đoàn đội, mặc dù có những lúc các kênh không chính đáng, xâm nhập rất nhiều tổ chức nội bộ không có thủ tục chính đáng, sau đó sẽ tăng thêm nhiều lượng công việc của tài liệu và báo cáo cho Giản Linh…
Chu Viễn Thanh: "Bây giờ đã tổ chức mọi người tìm kiếm khắp ngọn núi rồi, nhưng mà đừng nói người và xe, đến một chút dấu vết cũng không tìm được, biến mất trong không khí. Trước mắt sống không thấy người, chết không thấy xác, video đang nói chuyện đột nhiên bị ngắt kết nối và đoạn video giám sát đó lại không bình thường, trong đám người mất tích còn có con trai của cục trưởng La, cho nên bộ trưởng mới tạm thời chuyển cho chúng ta.
Giản Linh thở dài một hơi: "Phù! Cứu người quan trọng. Được rồi, gửi đoạn video giám sát đó cho tôi xem."
Trước mắt, bây giờ là thời gian quý báu để tìm kiếm và cứu người, vẫn còn trong khoảng thời gian hy vọng sống sót rất lớn, mạng người không đợi người, cho dù cô có lại bực mình thì cũng sẽ không tùy hứng trong chuyện này.
Sau khi cúp điện thoại còn chưa đến nửa phút thì Chu Viễn Thanh đã gửi đoạn video đó đến.
Khi nhìn thấy một chiếc xe BMW X6 màu đỏ đã được lắp lại ở ngã tư đường chạy quanh núi ở video trong màn hình, thì Giản Linh không kìm được vươn tay lên ấn sống mũi.
Cô thầm mắng: "Chết tiệt, một lũ khốn nạn, quả nhiên thế kỷ 21 là đám trẻ trâu đáng sợ nhất."
Trên màn hình, chiếc xe BMW X6 màu đỏ đã từng được lắp lại, đèn pha đã bị bôi đen, sơn trên xe là màu mờ, mà loại màu đỏ mờ này, giống như màu máu vậy.
Đèn pha bị đen sẽ có ảnh hưởng đến độ sáng của đèn xe, mà màu đỏ sẫm của xe giống như máu này…
Giản Linh có hơi không biết nói gì, không chỉ động vật phát điên sẽ bị màu máu và màu đỏ chọc tức mà ma cũng như vậy!
Đèn màu đỏ được lắp thêm trên trục bánh xe, bình thường lái xe ở nội thành thì sẽ không hợp với quy củ, nhưng mà lái ở trên núi thì cũng không đáng được chú ý, thế là một chiếc xe màu máu với bốn chiếc bánh xe phát sáng xuất hiện trong camera.
Mà số trên biển xe có thể nói là rất dữ dội, năm chữ số 14948, Ừm, muốn chết thì chết đi.
Đường vòng quanh núi Lộc Sơn là nước nổi tiếng hung hiểm, mỗi năm đều có mấy vụ tai nạn làm một số người chết.
Một đám trẻ trâu lái chiếc xe màu máu, đi lên núi vào ban đêm khi âm khí nặng nề nhất tìm chỗ chết, con ma mà không chơi với bọn họ thì thật là có lỗi với trí thông minh của ma!
Giản Linh nhăn mày, sau đó cô nhắm mắt phải, trong tầm mắt của mắt trái, màn hình giám sát đã trở nên khác hơn.
Trên nóc xe màu đỏ sẫm có một cô gái đang ngồi. Đôi chân đung đưa phía trước trên kính chắn gió. Đôi chân đó máu thịt lẫn lộn, cong thành hình dạng đáng sợ.
Mái tóc ở phía sau lộn xộn, cái váy liền áo màu đỏ giống như được máu tươi nhuộm thành, dường như hoà vào làm một với màu xe!
Màn hình giám sát mơ hồ, dường như có chút tiếp xúc với tín hiệu không tốt, chỉ thấy cô gái trên nóc xe dơ một cánh tay trắng chết của mình lên, da trên cánh tay loang lổ máu sẫm, xương ở khuỷu tay đã xuyên qua da.
Cô ta vẫy tay về phía trước, sau đó chiếc xe X6 màu đỏ trong màn hình đã biến mất không thấy dấu vết.
Giống như là có một cánh cửa đi vào hư không vậy.
Vẻ mặt của Giản Linh thay đổi hơi nghiêm trọng.
Sau khi xem xong video giám sát, cô gọi điện thoại cho Chu Viễn Thanh: "Chuyện này tôi sẽ tự mình đi, các anh đừng bận rộn nữa."
Chu Viễn Thanh nghe thấy thì hơi ngưng trệ, anh ta im lặng vài giây sau đó mới nói: "Thật sự đi vào trong ranh giới chết rồi sao?"
"Về cơ bản là không sai." Giản Linh khẽ thở dài: "Trẻ trâu đúng là hại người."
Ranh giới chết là một cách nói, dùng chúng để thay thế cho khoảng cách giữa nhân gian và âm phủ, khái niệm khác hoàn toàn với những con quỷ đả tường.
Trong ranh giới chết, âm khí rất nặng, nếu người bình thường vào trong, dương khí sẽ từ từ bị ăn mòn, nếu vào lâu thì thật sự sẽ không ra được nữa. Mà cho dù có thể sống mà bước ra, phân nửa là sẽ vì thế mà bị bệnh một khoảng thời gian.
Cũng chỉ có thể chất đặc biệt như Giản Linh có thể chống đỡ. Mặc dù người trong bộ đội đặc thù đều là người có năng lực, nhưng mà cũng không phải người nào cũng có tư chất tự nhiên như Giản Linh.
Đương nhiên Chu Viễn Thanh biết cái này, thế nên anh ta chỉ có thể chân thành nói: "Đội trưởng Giản, cẩn thận mọi việc, chú ý an toàn."
Giản Linh cúp điện thoại, thay đồ xong rồi chuẩn bị ra ngoài.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, rồi đến sảnh, vừa cầm chìa khóa ở trên tủ giày lên thì nghe thấy tiếng bước chân ở trên tầng đi xuống.
"Cô đi đâu vậy?" Âu Tuấn xuống tầng, nhìn thấy Giản Linh ở sảnh đã thay xong quần áo đang chuẩn bị ra ngoài.
Bởi vì anh vẫn chưa ngủ, cho nên đã nghe thấy rất rõ ràng tiếng động khi Giản Linh đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!