Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Đã rất lâu rồi chưa có ai hỏi cô có mệt không?

Thời Gian lâu đến mức, đến Giản Linh cũng cảm thấy xuất thân trong một gia đình lớn như nhà họ Giản, sống trong nhà to, đi loại xe xịn.

Như thế này mà cô còn than mệt thì có vẻ như giả tạo quá? Những người còn đang lo lắng về cái ăn cái mặc còn có cần sống nữa không?

Nhưng trên thế giới này không chỉ có sự đau khổ của người nghèo mà người giàu cũng có mệt mỏi và áp lực, mỗi người đều sống với những khó khăn mà những người khác không thể thấy được, ai cũng không ngoại lệ. Giản Linh đã hiểu được việc này từ rất sớm.

Hơn nữa, người nhà cũng vì thể chất bẩm sinh này của cô mà vẫn luôn rất tự trách, vậy nên Giản Linh lại càng không dám nói mình mệt.

Nhưng sự thật là, sao có thể không mệt chứ? Cô cứ luôn nhìn thấy hai thế giới không giống nhau, dường như là sống trong khe hở giữa hai thế giới vậy, dù ở phía bên nào thì dường như cô cũng đều khác loài.

Lúc còn nhỏ cô không hiểu chuyện, cứ tưởng rằng mình nhìn thấy thì người khác cũng có thể nhìn thấy, cho nên vừa nhìn thấy thì cô liền nói ra, rồi cuối cùng bị người ta coi như quái vật, coi như sao chổi.

Cô không có bạn bè, chỉ luôn lẻ loi một mình. Khi trưởng thành thì đỡ hơn một chút, nhưng lúc nhỏ, ngay đến anh em trong nhà cũng sợ cô.

Sống trong khe hở giữa hai thế giới vốn không đáng sợ và không hề mệt, cái mà làm cô sợ và làm cô mệt chính là sự cô độc.

Là sự cô đơn ngấm ngầm chịu đựng mà không có ai để giãi bày.

Ngay từ lúc bắt đầu, không phải cô không sợ những loài siêu nhiên này, cô cũng từng bị những linh hồn đáng sợ này dọa sợ chết khiếp. Nhưng cô lại không thể nói ra, bởi vì nếu như cô nói ra thì những ánh mắt hoảng sợ và khác thường đó sẽ càng làm cho cô khó chịu hơn.

Vành mắt Giản Linh hơi nóng, cô vội vàng cúi đầu, cứng miệng nói: "Không… Không mệt! Hôm nay huấn luyện những cái này mới mệt, đều… Tại anh!"

Âu Tuấn đã dừng xe lại, lặng lẽ nhìn cô: "Được, tại tôi."

Anh khẽ thở dài trong lòng, cứ luôn cảm thấy cô giống như trẻ con vậy, giờ nhìn thấy thì càng giống hơn, cứ giống như trẻ con cố tỏ ra kiên cường vậy.

Nước mắt rõ ràng đã sáng làm cho người khác sợ rồi, thật ra Âu Tuấn nghĩ một chút cũng có thể biết sự chua xót và mệt mỏi của cô.

Lúc anh nhìn thấy ma nữ Hạ Ly, Giản Linh tỏ ra thái độ đá cửa rồi bỏ đi…

Thái độ như vậy, có trời mới biết cô đã trải qua bao nhiêu lần rồi?

Cô lại có bao nhiêu lần xin lỗi người khác vì khả năng của mình giống như xin lỗi anh vậy?

Âu Tuấn mở cửa bước xuống xe, đi đến bên phía cô rồi mở cửa ghế phụ, sau đó ở bên ngoài cửa xe quay lưng về phía cô rồi hơi cúi người xuống.

"Không phải muốn cõng sao? Lên đây đi."

Âu Tuấn đưa mắt nhìn cô một chút, thờ ơ nói.

Giản Linh giương mắt nhìn anh: "Chủ… Chủ động như vậy sao?"

Âu Tuấn bĩu môi: "Không chủ động một chút thì cô khóc mất."

"Tôi còn lâu mới khóc!" Giản Linh vội vàng nói.

Âu Tuấn: "Nhanh lên, muộn là thôi đấy."

Giản Linh lập tức nhảy lên lưng anh, cơ thể Âu Tuấn hơi đổ xuống, anh kêu lên một tiếng, nhăn mày nói: "Bà cô tổ, cô thật sự không thể nhã nhặn một chút sao? Thật sự coi đây là cưỡi ngựa à?"

Không hề mặt mày hớn hở kêu một tiếng "đi"!

Âu Tuấn nhận ra cô lặng lẽ nằm tựa lên lưng anh, mặt vùi vào vai anh, dường như có chất lỏng ấm nóng làm ướt áo trên vai anh.

Âu Tuấn không nói gì, không hề vạch trần sự yếu đuối của cô, anh chỉ yên lặng cõng cô, sau đó dùng chân đóng cửa xe.

Rồi đi về phía quán ăn.

Còn chưa đi từ nhà để xe đến cửa quán ăn thì nghe giọng nói của Giản Linh mang theo âm mũi buồn rầu: "Cũng không phải tôi không mệt, chỉ là tôi… Quen rồi."

Âu Tuấn ừ một tiếng.

Giản Linh nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Tôi cũng không thể chọn sinh ra, cũng không thể từ chối thiên bẩm, nếu đã không thể phản kháng thì cũng chỉ đành như vậy. Dù sao tôi cũng không thể… Móc mắt của mình ra."

Nói xong câu này, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mặc dù cũng không phải là tôi chưa từng nghĩ muốn thử."

Âu Tuấn giật mình, đột nhiên xoay mắt: "Có ngốc không?"

Giản Linh thì thầm: "Liệu chim sẻ và chim én có biết được ý muốn của thiên nga vĩ đại không?"

Âu Tuấn: "..." Điều mà cô muốn nói chắc là không ai biết nỗi buồn của cô nhỉ?

Âu Tuấn hít vào một hơi thật sâu: "Cô nói thẳng ra là được, đừng văn vẻ."

Cô dơ tay nhẹ nhàng xoa phía sau đầu anh: "Âu Tuấn, anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh."

Âu Tuấn không biết làm sao: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi sợ hả?"

Giản Linh: "Hai con mắt đều nhìn thấy anh sợ, nhưng mà tốc độ lớn lên của lá gan của anh cũng thật đáng sợ, ban đầu còn bị Hạ Ly dọa cho chạy cả đêm, hôm nay lại dám tự tay đánh ma nước…"

Âu Tuấn nhíu mày, không vui nói: "Nếu không phải tôi không đánh phụ nữ, tối qua tôi cũng sẽ trực tiếp ra tay đánh."

Giản Linh im lặng vài giây: "Con ma nước hôm nay cũng là nữ mà."

Âu Tuấn kinh hãi, anh không những không nói chuyện mà còn dừng bước, một lúc lâu anh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Trông cũng thật là đặc biệt tùy ý."

Cuối cùng Giản Linh cũng không kìm được vui lên, nằm trên lưng anh cười không ngừng, cười nói: "Có lẽ… Có lẽ là người bình thường không nhìn thấy được, Cho nên… cho nên mới tùy ý như vậy."

Âu Tuấn nói: "Cô bình thường đều xem những thứ kia sao? Cô cũng thật không dễ dàng gì? Đồng chí Giản vất vả rồi."

Giản Linh dùng lời lẽ chính nghĩa: "Vì dân phục vụ."

Sau khi ăn xong, hai người trở về Vườn Quảng Nhã, Giản Linh đến phòng ngủ phụ xem một chút, cô vừa đi lên cầu thang, vừa lẩm bẩm: "Giản Anh cũng không thành thật chút nào, tôi từng đến căn nhà này một lần, rõ ràng là phòng ngủ phụ có giường mà! Chắc chắn là anh ấy phá bỏ giường rồi, đây không phải là lừa dối cha sao!"

Âu Tuấn ấn giữ vai cô, nghiêm túc nói: "Người bị lừa là tôi, đừng có tùy tiện tăng vai vế cho tôi."

Giản Linh ngừng lại vài giây mới phản ứng được lời nói của anh, đưa mắt xém chút nữa là trực tiếp cắn anh: "Âu Tuấn, anh giỏi lắm, còn muốn lợi dụng tôi!"

Âu Tuấn thấp giọng cười, mới bước hai ba bước đã vọt lên tầng hai: "Giường của phòng ngủ phụ đã được đưa tới rồi."

Anh đẩy cửa của phòng ngủ phụ ra, vật dụng bên trong ít đến đáng thương, chỉ có một cái giường, mặc dù là giường 1m2, đã đủ cho một người ngủ rồi, nhưng so với cái giường rộng 2 mét ở phòng ngủ chính ở tầng một, quả thật có chút giản dị.

Ngoài ra thì cái gì cũng không có, cũng chỉ có một ưu điểm đó là lấy ánh sáng rất tốt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!