Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Điều gì đã khiến Giản Linh nói ra một câu như vậy? Là yêu sao hay là trách nhiệm?

Trong lòng Giản Linh tức giận, cái miệng phản chủ này! Rõ ràng cô muốn nói ‘Âu Tuấn, anh nên là người trong nhóm đặc biệt của tôi.’

Bởi vì nhìn được đòn đánh vừa rồi của Âu Tuấn, phát hiện năng lực của anh, cô như cá gặp được nước vậy!

Nhưng bởi vì cái miệng phản chủ, lại nói ra câu ‘anh nên là người của tôi.’

Nhìn bộ dáng đang không hiểu chuyện gì của Âu Tuấn, Giản Linh tự nhủ với lòng mình không được bị khuôn mặt đẹp trai này đánh đổ!

Cô chau mày nói: “Ý của tôi là, anh nên là người trong nhóm đặc biệt của tôi, anh là người có thiên phú.”

Âu Tuấn: “…” Vì sao anh lại không cảm thấy thiên phú này là điều đáng để vui mừng?

Nhạc Phong đã không có việc gì, hơn nữa anh ấy cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ cảm thấy mình chuột rút, tiếp tục gắng gượng bơi qua bờ bên kia.

Trời mưa rất lớn, tầm nhìn vốn dĩ không được tốt lắm, cho nên chuyện vừa rồi xảy ra giữa Âu Tuấn và Giản Linh cũng không có gì đặc biệt gây chú ý.

Hầu hết mọi người đều cho rằng thể lực của đội trưởng Giản yếu nên thiếu tá Âu mới đi theo cô.

Tình huống bất ngờ được giải quyết thuận lợi, Âu Tuấn và Giản Linh cũng nhanh chóng bơi lên bờ, tuy không về tới bờ bên kia nhanh nhất nhưng họ cũng không bị tụt lại phía sau quá nhiều.

Lúc hai người bọn họ lên được tới bờ, Từ Mộ Hành cau màu dò hỏi Nhạc Phong: “Vừa rồi anh xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhạc Phong có chút ngượng ngùng nói: “Hình như chân bị chuột rút, nhưng cũng sớm dịu đi rồi.”

Từ Mộ Hành nghe xong lời này vẫn chưa lên tiếng, trong mắt hiện ra vài phần nghi hoặc, đảo mắt nhìn thoáng qua Giản Linh.

Người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng bởi vì ánh mắt của anh ta vẫn luôn dõi theo Giản Linh cho nên vừa rồi có thể nhìn ra một chút manh mối.

Đặc biệt, Từ Mộ Hành lại từng tiếp xúc qua rất nhiều vụ án trong phạm vi của bộ đặc nhiệm, tự nhiên sẽ nhạy bén hơn một chút.

Từ Mộ Hành nhìn chằm chằm Giản Linh.

Giản Linh vừa lên bờ đã nhìn thấy Từ Mộ Hành đang đứng bên cạnh Nhạc Phong hỏi vài câu gì đó, sau đó nhìn cô.

Giản Linh thu lại nụ cười, giơ tay lên miệng làm động tác kéo khoá, đương nhiên Từ Mộ Hành biết, đây là ý muốn anh giữ bí mật, không được nói lung tung.

Vậy thì nhưng manh mối anh ta thu thập được vừa rồi chính xác không phải là tin đồn vô căn cứ.

Bởi vì đã từng trải qua quá nhiều những vụ án nghiêm trọng, nên Từ Mộ Hành vẫn luôn ôm trong lòng nỗi kinh sợ đối với loại chuyện quái đản này.

Sau khi nhận được kết quả chứng thực từ phía Giản Linh, Từ Mộ Hành cũng không dám tuỳ tiện để các đội viên tiếp tục buổi huấn luyện, vì vậy đã tuyên bố giải tán.

Mưa càng lúc càng lớn, mọi người nhanh chóng trở về khu căn cứ huấn luyện.

Dọc theo đường đi mọi người còn đang hoài nghi vì sao đội trưởng Từ lại có thể ôn nhu như thế được chứ? Chẳng lẽ trời càng mưa to càng phải luyện tập đến chết sao?

Trở lại trong quân đội, mọi người thay phiên nhau tắm rửa, đổi bộ đồ hỗn độn kia.

Giản Linh tắm rửa xong, tóc ướt dầm dề, trên đầu quấn khăn tắm, ngồi dựa vào ghế dài trên hành lang.

Từ Mộ Hành đang từ cuối hành lang đi tới, cũng đã tắm rửa sạch sẽ, tuy nhiên vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

“Đội trưởng Giản.” Anh ta ngồi xuống ngay bên cạnh Giản Linh: “Vừa rồi…”

Giản Linh nhìn anh ta một cái rồi nói: “Không phải vấn đề quá lớn, không cần lo lắng.”

Từ Mộ Hành gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Anh ta suy nghĩ thêm gì đó rồi hỏi một câu: “Cái kia, sau này còn có thể tới chỗ đó luyện tập được không?”

Kỳ thực những tà ma đó sẽ không bao giờ xuống tay với quân nhân, hầu hết chúng sẽ không gây ra những chuyện náo loạn như vậy trong doanh trại, bởi vì dương khí của quân nhân rất lớn, có thể trấn áp được.

Khi còn nhỏ thân thể của Âu Tuấn không tốt nên đã bị ném vào doanh trại để giáo dưỡng, chắc cũng là vì nguyên nhân này.

Hôm nay sở dĩ sẽ có tà ma quấy nhiễu, chủ yếu cũng bởi vì Giản Linh, cô sinh ra vốn linh khí đã lớn, nên rất dễ dàng bị trêu chọc, dẫn tới những chuyện rối loạn lung tung.

Vì vậy Giản Linh gật đầu: “Có thể, chuyện hôm nay chỉ là một tình huống bộc phát ngoài ý muốn thôi, không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn.”

Từ Mộ Hành yên tâm, cũng không tiếp tục tra hỏi cô nữa, trên mặt lộ ra chút tươi cười, thay đổi đề tài: “Đội trưởng Giản, có phải cô vẫn luôn đóng quân ở thành phố Yên Ninh không?”

Giản Linh gật đầu: “Tôi đã được phái đi vào một khoảng thời gian trước, bây giờ được triệu tập trở lại, nên đóng quân ở thành phố Yên Ninh.” Cô nhìn về phía Từ Mộ Hành: “Tôi là người thành phố Yên Ninh.”

Nhìn gương mặt tươi cười của cô, Từ Mộ Hành không nhịn được mà cười nói: “Sau này tôi cũng sẽ thường đóng quân ở thành phố Yên Ninh, đợi lát nữa đi ăn cơm chung đi?”

Không đợi đến lúc Giản Linh trả lời, Âu Tuấn đã bước tới, anh tắm xong thay đi bộ đồ tác chiến nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp trai phong độ.

Đi đến trước mặt Giản Linh, Âu Tuấn lập tức duỗi tay ấm khăn lông trên đầu cô, xoa xoa.

“Tóc cũng không lau khô?” Âu Tuấn nói.

Giản Linh dựa lưng vào vách tường, giọng nói có lười biếng, lẩm bẩm nói: “Mệt chết.”

“Đói bụng không?” Âu Tuấn hỏi.

Giản Linh gật đầu, đang đói meo nghe đến ăn khiến hai mắt cô sáng ngời.

“Đi thôi, dẫn cô đi ăn cái gì đó.” Âu Tuấn đè đỉnh đầu cô.

Giản Linh vươn tay: “Không đi được nữa, anh bế tôi đi.”

Căn bản cô muốn làm trò chơi xấu, vốn dĩ còn tưởng rằng Âu Tuấn sẽ từ chối.

Nhưng Âu Tuấn dừng lại một chút, vẻ mặt hiện lên cảm xúc có chút bất đắc dĩ nơi khóe mắt, đuôi lông mày nhếch lên: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Không nhớ rõ, chắc là ba tuổi đi? Tôi bao nhiêu tuổi anh mới chịu bế tôi đây?” Giản Linh hỏi.

Âu Tuấn bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cô mới vừa tròn ba tuổi.” Anh ngồi xổm xuống dưới, đưa lưng về phía cô.

Về cơ bản, Âu Tuấn cảm thấy Từ Mộ Hành có chút nóng lòng muốn xung phong làm thử việc này.

Vì thế Giản Linh vô cùng ngạc nhiên, thiếu tá Âu cũng thật không chú ý! Đúng không!

Cô dường như là nhảy lên lưng anh, thân hình Âu Tuấn hơi khuỵu xuống, quay đầu nhíu mày nói: “Tổ tông nhà cô, cô nghĩ mình đang cưỡi ngựa à?”

Giản Linh hết sức vui mừng đến nỗi mặt mày hớn hở: “Đi thôi!”

Âu Tuấn cõng cô đứng dậy, quay đầu nhướng mày với Từ Mộ Hành: “Đội trưởng Từ, chúng tôi đi trước.”

Từ Mộ Hành nhàn nhạt gật đầu.

Giản Linh choàng tay ôm cổ Âu Tuấn, quay đầu nói với Từ Mộ Hành: “Đội trưởng Từ, chuyện ăn cơm để lần sau đi, dù sao không phải sau này anh sẽ đóng quân ở thành phố Yên Ninh sao. Hôm nay tôi phải đi ăn Âu Tuấn rồi.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Âu Tuấn dừng một chút, lại suy nghĩ về câu nói lúc trước của cô ‘anh nên là người trong nhóm đặc biệt của tôi’ trực tiếp bị đổi thành ‘anh nên là người của tôi’.

Lại nghĩ đến câu này ‘hôm nay tôi phải đi ăn Âu Tuấn rồi’ anh đoán câu này cũng có tác dụng tương tự như câu trước.

Từ Mộ Hành cười rồi gật đầu: “Được rồi, liên lạc sau.”

Giản Linh vẫy tay với anh ta: “Hôm nay cảm ơn anh! Lần sau có cơ hội lại cùng anh và Âu Tuấn luyện tập!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!