Âu Tuấn đi suốt đêm không trở về.
Sáng hôm sau, Giản Linh tỉnh lại trên ghế sô pha, dụi mắt ngồi dậy, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi…” Giản Linh lẩm bẩm một mình, nhíu mày, tay sờ sang bên cạnh, chạm phải một cây gậy.
Cây gậy gỗ cầm rất vừa tay, rất tiện dụng.
Đây là “thượng phương bảo kiếm” ông cụ Âu cho cô, ngón tay Giản Linh nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy, ánh mắt dần mê mang, mắt nhắm mắt mở muốn ngủ tiếp.
Sáng sớm không có tin tức gì quấy rầy mộng đẹp thật là tốt, nhưng mà cũng không có sẵn bữa sáng để ăn.
Nói chung là Giản Linh vẫn có chút không vui.
Bởi vì cô đói.
Giản Linh ngồi bó gối trên sô pha một lúc, đến tận lúc cơn đói bụng thắng được sự lười biếng cô mới đứng dậy, chuẩn bị xuống nhà kiếm gì đó để ăn.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Hai mắt Giản Linh sáng lên, cô nhanh chóng nhận điện thoại, mở miệng nói: “Âu...”
Chữ Luật còn chưa được nói ra.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng bà Dương Tâm Lan thân yêu nhà cô ở đầu dây bên kia: “Giản Linh, mới sáng sớm mà tâm trạng con tốt thế? Âu cái gì?”
“Âu! Ye!” Giản Linh lập tức đánh trống lảng.
Bà Dương Tâm Lan: “Con đừng giở ngoại ngữ ra với mẹ.”
Giản Linh: “Bà Dương Tâm Lan, mẹ còn nhớ có người con gái này à?”
Dương Tâm Lan: “Đại khái vẫn còn nhớ đã sinh ra cái đồ thích diễn trò như con đấy! Mau mở cửa ra!”
Giản Linh: “??”
Chuông cửa vang lên.
Chết tiệt! Giản Linh ở trong phòng khách như kiến bò trên chảo nóng.
Tối hôm qua đã đi rình trộm rồi, sáng nay vẫn còn muốn tra hỏi nữa à?
Âu Tuấn không có ở đây để diễn trò cùng! Làm sao bây giờ?
Sau tiếng chuông cửa vui vẻ vang lên là tiếng đập cửa ầm ầm.
Giản Linh đau khổ ra mở cửa, cũng không còn cách nào khác, ở nhà mẹ cô chính là sư tử hà đông, còn ba cô không biết trời sinh khôn khéo hay do làm ăn lâu năm nên trở nên khôn khéo, tóm lại là tính tình vẫn ôn hòa hơn nhiều.
Thế nên từ nhỏ Giản Linh đã sợ mẹ.
Làm sao dám không mở cửa cho thái hậu được?
Giản Linh lập tức mở cửa ra, trên mặt đầy tươi cười: “Mẫu hậu đại nhân! Hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Dù sao thì trăm mưu ngàn kế cũng không bằng xu nịnh.
Giản Linh vừa nói xong, lập tức thấy Dương Tâm Lan đứng bên cạnh người phụ nữ dịu dàng kia.
Cô sững người một lúc rồi nói: “Bác, bác cũng đến đây ạ?”
Dịch Vân Huệ cười dịu dàng: “Đúng vậy, đến thăm các cháu một chút, tiện thể mang cho ít đồ.”
Từ biểu hiện của bà Dương Tâm Lan và bà Dịch Vân Huệ, có vẻ hai người rất hài lòng với màn biểu diễn của Giản Linh và Âu Tuấn hôm qua.
Nhưng bây giờ trong nhà chỉ có mình Giản Linh, chuyện này khó rồi đây!
Bà Dương Tâm Lan đã nhướng mày đe dọa: “Không mời chúng ta vào nhà à?”
“Làm gì có!” Giản Linh mở rộng cửa: “Mời vào! Mời vào!”
Dịch Vân Huệ vừa vào nhà đã hỏi: “Thằng nhóc thối kia đâu rồi? Sao mới sáng sớm đã đi đâu rồi?”
Lông mày đã nhăn tít lại.
Đầu Giản Linh nhanh chóng nảy số: “Anh ấy... đi tập thể dục buổi sáng.”
“Thằng nhóc đó lúc nào cũng mang cái thói ở trong quân đội về nhà.” Dịch Vân Huệ nắm tay Giản Linh: “Bé Năm đừng có trách nha.”
Giản Linh nhanh chóng lắc đầu: “Không sao đâu ạ.”
Dương Tâm Lan ở bên cạnh nói: “Con cũng học tập Âu Tuấn một chút đi, có thói quen làm việc nghỉ ngơi hợp lý như vậy mới khỏe mạnh được!”
“Còn không phải do tính chất công việc của con đặc thù à...” Giản Linh lẩm bẩm.
Dương Tâm Lan trừng mắt: “Con còn dám nói?”
Giản Linh bĩu môi, không nói nữa.
Dịch Vân Huệ bên cạnh cười nói: “Để tôi gọi Âu Tuấn nói nó trở về.”
Trong lòng Giản Linh lộp bộp một tiếng, tự nhủ không ổn rồi.
Cô nhanh tay lẹ mắt giữ tay Dịch Vân Huệ đang tìm điện thoại trong túi xách lại, tươi cười nói: “Để cháu gọi, cháu gọi là được!”
Dịch Vân Huệ mỉm cười nhìn Giản Linh, có lẽ nghĩ rằng hai đứa rất hợp nhau, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, để cháu gọi nó thì tốt hơn.”
Giản Linh ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại di động vào phòng ngủ, cô vẫn có thể nghe thấy hai bà mẹ thì thầm sau lưng.
Dương Tâm Lan nói, “Ồ, không dễ dàng chút nào, còn biết xấu hổ cơ đấy, gọi điện thoại mà còn phải tránh mặt chúng ta…”
Dịch Vân Huệ dịu dàng nói: “Dù sao cũng là một cô gái, Tân Lan, đừng hung dữ với bé Năm quá.”
Dương Tâm Lan mỉm cười, “Còn chưa qua cửa nhà họ Âu của bà mà bà đã bắt đầu đau lòng cho con dâu rồi à…”
Giản Linh phiền đến đau đầu, bấm số của Âu Tuấn, bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Trong lòng thầm khấn, nhất định phải trả lời, nhất định phải trả lời!
Âu Tuấn ngồi trên ghế sô pha nhà Nhạc Phong, ánh mắt vô hồn.
Nhạc Phong chuẩn bị đi huấn luyện trong đội, trước khi còn cố ý hỏi: “Âu Tuấn, hôm nay cậu không đi cùng tôi thật à?”
“Ừm, cậu đi đi. Tôi sẽ ở lại.” Giọng Âu Tuấn yếu ớt.
Nhạc Phong nhận ra tình trạng của anh không tốt lắm. Ngày hôm qua lúc anh chạy đến ở nhờ vào đêm hôm khuya khoắt, tình trạng rất tệ.
Nhạc Phong và anh quen nhau cũng được một hai năm rồi. Trước đây hiếm khi thấy Âu Tuấn trong tình trạng như vậy, lúc trước phải tham gia huấn luyện khắc nghiệt đến đâu cũng không suy sụp như vậy.
“Được rồi, tâm trạng cậu không tốt, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Nhạc Phong rời đi, đóng sầm cửa lại, trong phòng trở nên rất yên tĩnh, khi chuông điện thoại vang lên, trong không khí yên tĩnh như này trở nên rất đột ngột.
Hai chữ Giản Linh hiện trên màn hình.
Âu Tuấn hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại, cũng cảm thấy rằng anh thực sự cần nói chuyện.
Nhưng khi anh vừa trả lời điện thoại, lập tức nghe thấy giọng nói vội vàng như lửa cháy đến mông của Giản Linh, nhưng giọng nói rất nhỏ, giống như đang phải lén lút.
Giản Linh nói: “Âu Tuấn, anh đang ở đâu vậy?”
Âu Tuấn: “Tôi ở...”
Anh còn chưa kịp nói xong, Giản Linh đã vội vàng nói: “Tôi không quan tâm anh đang ở đâu, 20 phút nữa, nhiều nhất là nửa tiếng, anh nhất định phải trở về, hơn nữa còn phải mua đồ ăn sang cho tôi!”
Âu Tuấn ngẩn người, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại phải mua...”
“Bởi vì hiện tại mẹ tôi và mẹ anh đang ngồi trong phòng khách, tôi còn phải bao che giúp anh, nếu anh có ở đó còn có thể phối hợp diễn cùng tôi, một mình tôi thì có thể diễn cái gì được chứ!”
Âu Tuấn cau mày, “Tại sao bọn họ lại đến đây? Mới sáng sớm mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!