Giản Linh buông lỗ tai Hạ Ly ra, nói nhỏ: “Khóc cái gì mà khóc! Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải thật bình tĩnh, cô còn cứ như vậy nữa sẽ rất khó điều chỉnh được cảm xúc của mình, rất dễ biến thành ác ma đấy cô biết không? Nín khóc nhanh lên! Đèn thì nhấp nha nhấp nháy, nước chảy muốn ngập nhà rồi!”
Hạ Ly ấm ức nhìn Giản Linh: “Tôi đến đây truyền lời cho Lục Phi đấy, thế mà cô lại đối xử với tôi như vậy…”
“Điện thoại anh ta dùng để ăn chắc? Chỉ cần gọi điện là được rồi. Rõ ràng là cô kiếm cớ bay lượn lung tung!” Giản Linh xua tay: “Được rồi, tôi biết rồi, xe của tôi đỗ ở trước cửa Miêu Café, cô bảo Lục Phi lái xe về công quán đi, chở cô đi dạo một chút cũng được, chịu chưa?”
“Ha ha! Đi thì đi!” Hạ Ly nín khóc, cười thích thú nói.
“Trở về nhanh đi.” Giản Linh xua tay.
Hạ Ly lại nói: “Đội trưởng Giản, tôi rất áy náy nhưng mà người đàn ông của cô hóa đá trước cửa phòng tắm được một lúc rồi đấy. Dáng người đẹp lắm, tôi có thể nhìn một chút không, chỉ nhìn lướt qua thôi?”
Giản Linh hơi bất lực, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, liền thấy Âu Tuấn mặc áo choàng tắm đứng đơ trước ở cửa, mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái như vậy.
Giản Linh đang nói với không khí, giọng nói trầm bổng du dương, nhẹ nhàng tình cảm, lúc thì sốt ruột, lúc thì dịu dàng,…
Âu Tuấn là một tay súng bắn tỉa, thị lực rất tốt, nhưng dù cố gắng đến đâu, anh cũng không thể nhìn ra đang nói chuyện với ai... Không, đang nói chuyện với cái gì.
Lúc trước nhìn thấy ở chỗ thang máy là do Âu Tuấn đứng rất gần Giản Linh, hơn nữa còn bị cô khoác tay, có sự tiếp xúc cơ thể, hít được linh khí thơm ngát tỏa ra từ người cô, cho nên mới nhìn thấy “Linh quang lóe lên” đó.
Mà cảnh tượng bây giờ cũng vô cùng quỷ dị.
Giản Linh nhìn chằm chằm vào Âu Tuấn, anh mặc áo choàng tắm dài đến đầu gối, hai chân thon dài rắn chắc lộ ra khỏi mép dưới của áo choàng tắm, vạt áo hơi mở ra, có thể trông thấy cơ bụng và cơ ngực hoàn mỹ.
Dáng người đẹp đến bùng nổ.
Giản Linh miệng đắng lưỡi khô bởi vì dáng người hoàn mỹ của anh.
Mà Âu Tuấn miệng đắng lưỡi khô là vì cảnh tượng quá quỷ dị.
“Giản Linh.” Giọng Âu Tuấn hơi nghẹn lại: “Cô đang nói chuyện với ai… với cái gì vậy?”
Chỉ thấy Giản Linh khẽ cắn môi, trước khi trả lời anh, cô bực bội quay sang vị trí trống không bên cạnh mà mắng: “Tránh xa anh ta ra một chút! Thu tròng mắt của cô lại! Sao cô bảo chỉ liếc nhìn một cái thôi? Đây là muốn rớt con mắt ra ngoài luôn rồi đấy!”
Âu Tuấn lùi về sau một bước, giơ tay vịn chặt khung cửa phòng tắm.
Hoặc là anh bị điên, không thì chính là cô điên.
Giản Linh ho nhẹ một tiếng, sau đó đi về phía anh vài bước, nói: “Anh cũng biết tôi ở trong bộ đội đặc thù mà, vừa rồi tôi đã nói với anh rồi, muốn giữ bình tĩnh thì cứ coi như họ là một giống loài đi là được mà?”
Âu Tuấn không nói lời nào, đôi mắt đẹp nhìn cô không chớp mắt.
“Nhưng anh nói anh không tin, vốn dĩ tôi nghĩ cứ để từ từ, nhưng chuyện hôm nay anh cũng đã thấy rồi.” Giản Linh do dự một chút, sau đó ánh mắt càng thêm kiên định: “Vậy nên để tôi bồi dưỡng cho anh một lớp học cấp tốc nhé?”
“Lớp học… cấp tốc?” Âu Tuấn lúng túng hỏi.
Giản Linh gật đầu: “Đúng vậy, coi như một lớp bồi dưỡng cấp tốc của bộ đội đặc thù là được rồi.”
Dường như Âu Tuấn đã ý thức được anh sẽ có thể nhìn thấy cái gì, theo bản năng muốn từ chối. Nhưng anh còn chưa kịp lắc đầu…
Giản Linh đã tiến lên, cô khẽ nhón chân, ghé sát vào mặt anh, môi kề môi không quá một xăng-ti-mét.
Âu Tuấn lại ngửi thấy hương thơm đặc biệt chỉ mình cô có, hơn nữa càng lại gần, mùi hương càng thêm mê đắm lòng người.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhất thời Âu Tuấn không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó anh lại càng không thể phản ứng gì.
Bởi vì khoảng cách quá gần, anh đã hít vào hơi thở của cô.
Rất nhanh sau đó, Âu Tuấn đã nhìn thấy được thứ mà vốn dĩ anh không nhìn thấy.
Đó là một bóng trắng bay lơ lửng, tóc dài che khuất, không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trông không khác gì ma nữ thường thấy trong phim kinh dị.
Nếu nhớ không lầm thì đây là bóng trắng lúc trước abg nhìn thấy ở ngoài hành lang!
Đồng tử Âu Tuấn co rút mãnh liệt, đây là…cái gì…
Thế giới quan của người theo chủ nghĩa duy vật sụp đổ trong nháy mắt, giống như toàn bộ sự hiểu biết của anh trước đây đều vứt đi hết.
Âu Tuấn siết chặt vai Giản Linh, hàm răng nghiến chặt.
Giản Linh nương theo ánh mắt anh nhìn Hạ Ly, nhướng mày nói: “Chỉ nói thôi thì không thú vị.”
Hạ Ly hừ một tiếng, lúc này mới đưa tay vén mái tóc dài che mặt ra.
Kết quả lộ ra một khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt chỉ có tròng trắng.
Giản Linh lại mắng: “Đem mắt ra!”
Hạ Ly oan ức nói: “Cô để cho tôi có một chút cảm giác thành tựu của ma nữ đi có được không?”
Giản Linh lại vươn tay nhéo lỗ tai Hạ Ly: “Nếu cô còn như vậy thì tôi sẽ không bao giờ để Lục Phi dẫn cô đi chơi nữa, sau đó nhốt cô trong phòng có hai lớp cửa đấy!”
Hạ Ly lại than ôi hai tiếng, bắt đầu khóc lóc.
Đèn trong phòng chớp nháy liên tục, các vòi nước lại chảy ào ào.
Âu Tuấn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhất định là anh nằm mơ rồi, nếu không thì sao cảnh tượng trước mắt lại hoang đường như vậy chứ?
Âu Tuấn hít một hơi thật sâu.
Giản Linh quay đầu lại nhìn anh: “Bây giờ... anh đã tin chưa?”
Âu Tuấn không lên tiếng, ánh mắt vẫn trống trỗng vô hồn.
Hạ Ly ngừng khóc, thích thú nhìn Âu Tuấn rồi hỏi Giản Linh: “Anh ta không tin à? Đấy đội trưởng Giản cô cứ nói tôi đi, tôi không thể trông quá giống người được, ít nhất phải ra dáng ma quỷ một chút chứ.”
Ma nữ vừa nói dứt lời liền giơ tay tự túm lấy tóc mình, sau đó giống như khui nắp chai rượu vang, bụp một tiếng lấy đầu ra khỏi cổ.
Cảm giác nhẹ nhàng như rút USB ra khỏi máy tính vậy.
Ma nữ kẹp đầu dưới nách, đầu một nơi, thân một nơi.
Mà cái đầu bị kẹp dưới nách vẫn còn nói chuyện: “Có phải như này càng kích thích hơn không?”
Trong lòng Giản Linh nhủ thầm thuốc này liều lượng cũng quá mạnh, quay đầu nhìn Âu Tuấn nói: “Hạ Ly hơi nghịch ngợm một chút, anh đừng sợ, thật ra cô ta là…”
Ba chữ ma lương thiện còn chưa được nói ra.
Âu Tuấn vẻ mặt tái nhợt đã vớ lấy chìa khóa và điện thoại xông ra ngoài cửa, không quay đầu lại.
Cửa bị đóng “Sầm” một tiếng rõ to.
Giản Linh mím môi, nhìn chằm chằm cửa trước một lúc, sau đó nheo mắt nhìn chằm chằm Hạ Ly.
Hạ Ly còn rất kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Cuối cùng cũng có cảm giác thành tựu của một con ma rồi...”