Giản Linh xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Hả? Anh đang nói về cái gì vậy? Gió quá lớn nghe không rõ, tín hiệu không tốt..."
Âu Tuấn bất đắc dĩ nói: "Giản Vô Lại, cô phải có chơi có chịu."
Giản Linh đi tới bên cạnh xe, liền dựa lưng vào thân xe hai tay vòng ngực nhìn anh, há mồm nói: "Sòng bạc không có cha con!"
Âu Tuấn nhíu mày lại: "Cái gì một mớ hỗn độn hả…..."
Giản Linh liền vỗ vỗ cửa xe phía sau, không chút do dự (không biết xấu hổ) lôi kéo đề tài câu chuyện: "Anh thấy tốt hơn chưa? Hay nếu không thoải mái, tôi sẽ lái xe? Lại dừng lại ở đây cảnh sát giao thông sẽ tới đó, chúng ta cũng đang phục vụ nhân dân đó, không thể gây thêm phiền toái cho công chức của nhân dân.”
Âu Tuấn vịn vào một bên bả vai cô, mở cửa ghế phụ nhét cô vào xe, sau khi ngồi vào ghế lái mới nói: "Cô còn phục vụ nhân dân? Với đức hạnh này của cô, không gây thêm phiền phức cho nhân dân là không tồi rồi.”
"Không thể nói như vậy." Giản Linh vuốt cằm, nghiêm trang nói: "Lúc tôi chỉ huy hành động anh cũng ở hiện trường mà, anh cũng nhìn thấy cảnh tôi phục vụ nhân dân, bằng không bảy con tin kia, không chừng sẽ thật sự bị bọn xã hội đen dùng để triệu hồi Thần Long đó.”
Âu Tuấn tay phải cầm vô lăng, khuỷu tay trái liền chống vào cửa sổ xe, ngón tay vịn trán, anh xem như đã nhìn ra: "Giản Linh, lúc cô nghiêm trang nói chuyện, có thể nói lời nào đứng đắn hơn một chút không?"
Giản Linh cười cười, thân thể thoải mái dựa vào lưng ghế, hai tay gối sau đầu: "Thật nhạt nhẽo, một câu nói vô nghĩa mà nghiêm túc tương đối thoải mái."
Xe từ cầu Yên Nam đi xuống, rẽ trái, Giản Linh cũng có chút mệt mỏi, căng da bụng trùng da mắt, ăn no liền mệt mỏi.
Mí mắt cô càng nặng trĩu, rất muốn ngủ.
Âu Tuấn ghé mắt thấy cô lại phát huy công năng ngủ trên xe, có chút bất đắc dĩ.
Suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: "Viên đạn kia."
"Ừ?" Giản Linh mê man trừng mắt nhìn anh: "Ừm, viên đạn, viên đạn bị sao vậy?"
"Phía trên có chút dấu vết kỳ quái." Âu Tuấn nói.
Giản Linh gật gật đầu: "À, cái kia à, đó là đặc tính riêng của bộ đội chúng ta, yên tâm, đó không phải là khắc thật, là dùng biện pháp đặc thù mạ chất liệu chuyên dụng lên, sẽ không ảnh hưởng đến độ chính xác đâu.”
Âu Tuấn dùng viên đạn kia bắn qua, đương nhiên biết sẽ không có ảnh hưởng gì đến độ chính xác.
Chẳng qua, nói tới đây, Âu Tuấn không khỏi nghĩ tới lúc hoàn thành nhiệm vụ bắn tỉa kia, từ trong kính ngắm nhìn thấy bóng đen quỷ dị trên mặt mục tiêu.
"Giản Linh, cô ở bộ phận, nội dung công việc là làm gì?" Âu Tuấn quyết đoán hỏi một câu.
Giản Linh vốn còn có chút buồn ngủ, nghe nói như vậy, có chút thanh tỉnh.
Cô quay đầu nhìn Âu Tuấn, trả lời: "Giải quyết những vụ án trong chức năng của cơ quan phá án bình thường, những trường hợp không thể giải quyết và không thể giải thích theo lẽ thường."
Giản Linh nói xong liền suy nghĩ một chút, đưa ra một cách nói dễ hiểu: "Nếu so sánh cơ quan phá án bình thường với thuốc kê đơn, đại khái chúng tôi chính là một số phương thuốc chuyên trị bệnh nan y."
"Cho nên bộ phận của cô, là cơ mật?" Âu Tuấn hỏi.
Giản Linh sờ sờ mũi cười: "Coi như vậy đi, nhưng ông nội Âu cũng biết. Những bộ phận bình thường nếu như không dính líu đến vụ án liên quan, thì hơn phân nửa không biết bộ phận của chúng tôi tồn tại, nói là cơ mật cũng không sai."
Cô đảo mắt nhìn góc mặt anh, nhìn thấy khóe môi anh mím lại nghiêm túc, tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì đó.
Một lúc sau, Âu Tuấn nói: "Vào thời điểm đó, tôi thấy một cái gì đó kỳ lạ từ kính ngắm. Trên mặt người nọ, hiện lên một tầng bóng đen. Hơn nữa lúc ấy hắn trúng đạn, cho dù vẫn chưa làm bị thương chỗ trọng yếu, nhưng hắn không bị sức mạnh của viên đạn hất ngã xuống đất, cũng đã rất cổ quái rồi."
Giản Linh nghe vậy, nụ cười nhợt nhạt trên mặt chậm rãi biến mất. Cô không ngờ Âu Tuấn lại có thể nhìn thấy điều này, chỉ có một người theo chủ nghĩa duy vật vô thần như anh, hơn phân nửa là lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy qua những cảnh tượng quái lực loạn thần này.
Nhưng lần này lại thấy được, cũng không biết có phải là bởi vì anh cách năm tháng định mệnh càng ngày càng gần không?
Giản Linh nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của Âu Tuấn, nghiêm túc hỏi: "Âu Tuấn! Anh tin trên đời này có tồn tại thế lực siêu nhiên không? Nói cách khác, anh tin rằng có một con quỷ trên thế giới này không?"
Cô nói rất nghiêm túc, giọng nói hơi hạ thấp, có một sự sâu sắc kỳ lạ không thể đoán trước được.
Âu Tuấn: "Không tin."
Giản Linh nhún nhún vai: "Vậy thì không có cách nào để nói.”
Âu Tuấn đảo mắt liếc cô một cái: "Vậy nếu tôi nói tôi tin thì sao?"
Giản Linh cười nói: "Anh không lừa được tôi đâu, anh chính là không tin. Nếu không tin, vậy thì chỉ có mất thời gian, sau này anh phải làm việc trong bộ phận chúng tôi, dù sao cũng phải chậm rãi tiếp nhận những chuyện dùng lẽ thường không cách nào giải thích kia."
Áo vest Âu Tuấn nổi lên một trận rùng mình, cau mày hỏi: "Ví dụ như?"
Giản Linh lại hạ thấp giọng: "Ví dụ như... Vụ án lớn của xe buýt số 17 cách đây 3 năm."
Âu Tuấn đối với vụ án này có nghe nói, bởi vì lúc ấy rất chấn động, tài xế xe buýt kia, trực tiếp lái xe từ trên cầu đâm xuống, chở đầy một xe hành khách xuống sông, kết quả không có ai sống.
Chẳng qua sau đó vụ án này rất nhanh đã có kết luận.
Âu Tuấn nói: "Vụ án kia, không phải nói tìm được thuốc chống trầm cảm ở nhà tài xế xe buýt kia sao, là bởi vì vấn đề tâm thần của anh ta, mới xảy ra thảm kịch này sao?"
Giản Linh giảo hoạt cười: "Ngoài mặt đương nhiên phải nói như vậy, bằng không không phải khiến cho dân chúng khủng hoảng sao?"
Âu Tuấn không khỏi nắm chặt tay lái, do dự bất định hỏi một câu: "Vậy. Còn sự thật thì sao?"
"Sự thật là..." Giản Linh bĩu môi: "Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy, thời gian tử vong của tài xế xe buýt kia, là khoảng một tuần trước khi vụ án xảy ra, nói cách khác, khi anh ta chở đầy hành khách xuống sông, anh ta đã chết một tuần rồi. Anh nghĩ, tuần đó, rốt cuộc là ai đang dùng thân thể của anh ta để hành động? Ai đã sử dụng cơ thể của anh ta và lái xe xuống sông?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!