Cho dù muốn ăn cái gì, đều phải quay lại nội thành trước.
Từ trường bắn đi ra, Âu Tuấn liền chạy về phía nội thành, anh phát hiện, đồ ăn tham này đang đói bụng, giống như những phán đoán quả cảm kia trực tiếp giảm xuống.
Dọc theo đường đi toàn gặp đèn đỏ, mới qua ba ngã tư đèn giao thông, cô đã thay đổi chủ ý những bốn lần.
Ngã tư đầu tiên, Giản Linh nói: "Ăn rau luộc đi, tôi muốn ăn rau luộc, đường Trưởng Hà có một quán rau luộc, đã lâu không qua, tôi nhớ ăn rất ngon."
Âu Tuấn gật đầu: "Được."
Ngã tư thứ hai, Giản Linh lắc đầu: "Không, hay là ăn lẩu đi, đi đến quán Cửu Cung Cách ở ngõ Lư Gia, nhà kia có món ruột ngỗng chín thước thèm chết tôi rồi.”
Âu Tuấn vẫn gật đầu như trước: "Được."
Còn chưa tới ba phút, Giản Linh bĩu môi nói: "Nếu không đi ăn bít tết đi, tôi muốn ăn thịt, ăn bò bít tết!"
Âu Tuấn không lên tiếng: "......", anh biết chuyện này khẳng định còn có thể thay đổi.
Quả nhiên, lúc ngã tư thứ ba, Giản Linh hít một ngụm nước bọt: "Vẫn là đi ăn đồ ăn bếp riêng đi..."
Âu Tuấn dừng xe lại, quay sang nghiêm túc nhìn cô: "Giản Vô Lại cô có thể chắc chắn không? Sắp đi vào nội thành rồi, cô cho tôi một thông tin chính xác về lộ trình đường đi được không.”
Sau đó nhìn thấy cô mở to đôi mắt ngập nước, giống như là sắp khóc ra, ai oán nói: "Anh đừng dừng xe mà, mau lái xe đi, tôi sắp chết đói rồi... Bây giờ tôi cảm thấy bất cứ những thứ gì ngon tôi đều muốn ăn, không thể phán đoán, anh đừng dừng lại mà.”
Âu Tuấn hít sâu một hơi, không nói gì nữa, khởi động xe một lần nữa lên đường, sau đó lái được một đoạn rồi dừng lại bên lề đường, bật đèn nhấp nháy, Âu Tuấn liền xuống xe chạy tới ven đường, mua một cái bánh bao thịt nhét vào tay cô.
Âu Tuấn nói: "Cô lót bụng trước đi, sau đó lại nghĩ đến cuối cùng là muốn ăn cái gì.”
Giản Linh vui vẻ ăn nửa cái bánh bao, lúc này mới nheo mắt lại.
Khôi phục phán đoán, gật đầu nói: "Ăn lẩu đi, nhà Sơn Thành Cửu Cung Cách ngõ Lư Gia, ăn rất ngon."
Trong ánh mắt Âu Tuấn chợt lóe lên tia đấu tranh, sau đó liền gật gật đầu: "Được."
Đi về phía ngõ Lư Gia.
Trên đường đi, Giản Linh liền vui vẻ nói: "Món canh dầu cay nóng hổi của nhà này là chính thống nhất." Nói xong cô liền đảo mắt hỏi Âu Tuấn một câu: "Anh ăn cay được đúng không?"
Nhìn bộ dạng hy vọng của cô, Âu Tuấn chỉ cảm thấy dù thế nào cũng không mở miệng cự tuyệt được.
Vì thế anh nhẹ nhàng gật đầu: "Có thể."
Nói là nói như vậy, nhưng sau khi đến Sơn Thành Cửu Cung Cách, dừng xe từ cửa đi vào.
Âu Tuấn thiếu chút nữa lao ra ngoài bởi độ cay trong đó.
Một nồi canh dầu đỏ Cửu Cung Cách đầy bưng lên bàn.
Âu Tuấn không ăn được quá cay, hơn nữa dạ dày rất bình thường, lúc huấn luyện hoang dã cùng làm nhiệm vụ, đói một bữa no một bữa gây ra tật xấu.
Giản Linh mặt mày hớn hở ngồi đối diện anh, nghiêm túc dùng đũa công cộng nhúng đồ ăn, lại đem hạt tiêu bỏ lên trên, cũng không quên gắp đồ vào bát của anh.
Cô mà ăn cái gì thì đặc biệt quan tâm đến người khác, rõ ràng nói mình rất đói bụng, cũng không quên để ý tới anh.
Thế cho nên, nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của cô hy vọng anh sẽ nói ăn rất ngon.
Có vẻ như... Chỉ cần... Không có cách nào để từ chối rồi.
Cũng may là Âu Tuấn ở trong bộ đội rèn luyện mấy năm nay, cái khác không nói, lực nhẫn nại vẫn tương đối không tệ.
Mặt anh không đổi sắc ăn đũa thứ nhất, ngoại trừ cơn đau nóng bùng phát từ đầu lưỡi, gần như anh không ăn ra hương vị gì khác.
Những người không biết ăn cay khi ăn cay, cảm giác sẽ như vậy.
Người biết ăn cay sẽ cảm thấy, rất thơm, còn có hương vị của nguyên liệu nấu ăn.
Những người không thể ăn cay, chỉ có một cảm giác, cực kỳ cay.
"Ăn ngon đúng không?" Ánh mắt Giản Linh lóe sáng nhìn anh.
Chính là…... Làm cho người ta cảm thấy không có cách nào để từ chối một đôi mắt như vậy.
Vì thế Âu Tuấn gật đầu: "Ừ, không tồi.”
Giản Linh là một người đặc biệt sẵn sàng chia sẻ, người như vậy kỳ thật sẽ làm cho người ta cảm thấy rất dễ ở chung.
Âu Tuấn cảm thấy, với tính cách vui vẻ chia sẻ của cô, nếu không cần ở nhà hàng lẩu như vậy thì tốt rồi...
Bởi vì Giản Linh một mực muốn nhúng đồ ăn cho anh.
Về sau, Âu Tuấn dường như tê dại toàn bộ, đầu lưỡi dù sao cũng là đau nhức cay không ngừng...
Một bữa cơm, sức chịu đựng dường như đã được nâng lên đến một mức độ nào đó.
Sau khi thanh toán ra ngoài, Âu Tuấn đi lấy xe, Giản Linh đi đến cửa hàng bên cạnh.
Xe đi ra, Giản Linh vừa lên xe, liền nhét một chai nước đá vào tay anh, chính cô cũng cầm một chai lẩm bẩm uống hai ngụm, thoải mái thở dài một tiếng.
Âu Tuấn nhìn nước đá trong tay, quả thực là linh đan diệu dược lúc này, anh mở nắp chai ra liền một hơi uống hết nửa chai, lúc này mới cảm thấy đầu lưỡi giống như được khôi phục.
Lúc trước anh thật sự là ngay cả nói cũng không muốn nói, sợ mình nói chuyện đầu lưỡi sẽ sưng.
Chẳng qua, sau khi từ ngõ Lư Gia đi ra ngoài, vừa mới lên cầu Yên Nam, đầu tiên là nóng cay rồi là nước đá, băng hỏa kích thích lẫn nhau, dạ dày của anh rốt cục không chịu nổi gánh nặng này.
Sắc mặt Âu Tuấn có chút thay đổi, ngón tay nắm vô lăng rất chặt.
Sau khi hít sâu vài hơi vẫn không cách nào giảm bớt, chợt dừng xe bên lề đường, lưu loát trèo qua lan can bảo vệ vỉa hè trên cầu, vọt tới lan can cầu phun ra.
Giản Linh vội vàng đi theo, nụ cười thỏa mãn lúc trước còn ăn no uống đủ đã biến mất hầu như không còn.
Ngón tay cô siết chặt, nghĩ đến báo cáo chẩn đoán nhìn thấy ở nhà ông Âu.
U não... Các triệu chứng sớm hình như là đau đầu và nôn mửa.
Giản Linh cắn chặt môi, hít sâu một hơi, lúc này mới vội vàng cầm khăn ướt và nước từ trên xe chạy tới.
Giản Linh: "Âu Tuấn..."
Tay cô vỗ vào lưng anh.
Âu Tuấn nghe ra trong giọng nói của cô hình như có chút sợ hãi. Giống như đây là lần đầu tiên nghe được cô gái nhỏ thích nhe nanh múa vuốt Giản Linh có giọng điệu như vậy.
Âu Tuấn khoát tay với cô, ý bảo mình không sao.
Sau đó mới nhận lấy nước cô đưa tới, súc miệng, dùng khăn ướt lau miệng, sau đó dùng nước còn lại trong chai rửa tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!