Thầy Tony…
Âu Tuấn nghe thấy câu này, lúc này liền nhớ đến mấy nhà tạo mẫu tóc ở trong tiệm tóc kia, mấy kiểu thầy Tony, thầy Kevin, thầy Jimmy, hình mẫu tiêu chuẩn thông thường đều là áo sơ mi, quần ôm sát chân, giày mũi nhọn, còn có một kiểu tóc mà người bình thường khó tán thưởng, hừm…
Biểu hiện của Âu Tuấn có chút khó tả, anh đưa mắt liếc nhìn cô một cái: “Giản Linh, anh cảm thấy mỗi buổi sáng cái miệng của em đều thức dậy trước em đấy!”
Giản Linh nheo mắt cười: “Chuyện đó không thể nào, thức dậy đầu tiên chắc chắn chính là tâm hồn trong sáng và linh hồn bất khuất này của em.”
Âu Tuấn thở dài: “Đi ăn sáng đi, cháo ở trong nồi, thức ăn ở trên bàn.”
Giản Linh uống hết cốc nước trong tay, rồi gật đầu: “Ừm, vất vả rồi, bé Âu ốc đồng.”
Nói xong cô xoay người bước vào phòng.
Âu Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô, mấy cái thứ xàm xí này, lại kết hợp với nhau đặt cho anh hai cái tên.
Âu Tuấn dọn dẹp lại hai chậu Bonsai đã lớn mọc lung tung, lúc đi vào phòng Giản Linh cũng đã ăn gần xong, ngồi xuống bàn ăn xem điện thoại của mình.
Có lẽ là đang đọc tin nhắn, bởi vì cô đã nói một câu vào điện thoại, phát ra một âm thanh: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Âu Tuấn đi đến buồn rửa tay trong phòng bếp, sau đó hỏi: “Có vụ án mới à?”
“Không có án, hôm nay không phải là phải ăn cơm cùng với bạn của anh sao? cho dù có án, em sẽ gọi cho Lục Phi để bọn họ đến đó trước.” Giản Linh cười, nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Chỉ là em phải ra ngoài một chuyến, đi lấy ít đồ, nửa tiếng nữa em sẽ về.”
Âu Tuấn cũng không có ý kiến gì, nghe thấy câu này thì gật đầu.
Giản Linh thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng khoác chiếc áo choàng rồi đi ra ngoài.
Âu Tuấn ngồi trên ghế sô pha xem tivi, thấy cô chuẩn bị ra ngoài thì nói một câu: “Tiện tay mang rác trong nhà bếp đi vứt đi.”
“Được.” Giản Linh nhặt rác ở trong nhà bếp, lấy chìa khóa xe, đang thay giày ở cửa, trước khi đi ra ngoài không quên dặn dò Âu Tuấn: “Buổi trưa không cần nấu cơm, em sẽ ghé qua cửa hàng nhà họ Trần ở trên đường Trường Hà, mua ít món hấp ngon về cho anh ăn.”
Âu Tuấn ừm đồng ý một tiếng, chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng đóng cửa.
Đột nhiên anh sững người một chút, đưa mắt nhìn về hướng cửa, rồi phản ứng lại.
Hình như anh càng ngày càng thích….Cùng cô sống những ngày như thế này.
Lúc cô đi ra ngoài, anh kêu cô đi vứt rác, cô dặn anh buổi trưa đừng nấu cơm, để cô mua ít món ngon về cho anh ăn.
Những chuyện ngày thường này giống như chẳng có gì, nhưng mấu chốt là…Âu Tuấn cảm thấy hình như vai vế có chỗ không đúng cho lắm?
Trên thực tế, có lúc Âu Tuấn cũng không nhớ được từ khi nào mà mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Âu Tuấn mới hôm qua vẫn mong muốn một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, mà hôm nay…
Sau bốn mươi phút Giản Linh đã quay về rồi, mua món hấp rất ngon mang về, giống như đang dâng một kho báu, cô bẻ một miếng đưa vào miệng của Âu Tuấn.
Âu Tuấn mở to miệng cắn một cái, hừm, thật thơm.
Hôm nay thành ra như thế này.
Sa ngã quá rồi, Âu Tuấn ơi là Âu Tuấn.
Giản Linh lại bẻ một miếng khác đút vào miệng của anh.
Âu Tuấn nếm thử, hừm, cái này cũng thật thơm…
“Không tệ đúng không?” Ánh mắt Giản Linh sáng rực nhìn Âu Tuấn.
Âu Tuấn gật đầu: “Rất ngon.”
Giản Linh nhìn chằm chằm vào gương mặt anh một hồi lâu, đột nhiên hai tay ôm lấy mặt anh rồi nhìn trái nhìn phải: “Hôm nay phải dùng tới bộ chăm sóc da lần trước mà em mua cho anh rồi.”
“Em đừng lấy tay đã dính dầu bốc thức ăn thoa lên mặt anh thì anh nghĩ anh không dùng sản phẩm dưỡng da cũng rất tốt.” Âu Tuấn bất lực nói.
Giản Linh ngẩng đầu: “Thì xoa!”
“Được rồi, xoa đi xoa đi!” Âu Tuấn gật gật đầu, trong lời nói toàn là sự dung túng nuông chiều.
Đã gần tới giờ ăn trưa, hai người đã có một bữa ăn tuyệt vời, những món hấp ở cửa hàng nhà họ Trần trên đường Trường Hà quả thật không tệ, chẳng trách trước đây Giản Linh cứ luôn muốn đi ăn thử xem thế nào.
Sau khi ăn xong, Âu Tuấn đi rửa mặt theo sự chỉ dẫn của cô, sau đó cô lại xoa xoa mặt anh như đang nhào bột.
“Cái này là…” Giản Linh chọn một sản phẩm vẫn chưa sử dụng nhìn nó rồi nói: “Mặt nạ ngủ dùng một lần.”
“Buổi tối mới dùng được sao?” Âu Tuân hỏi một câu.
Giản Linh suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Đi ngủ có thể dùng, bình thường chắc dùng cũng được nhỉ?”
“Ý của em là…Anh còn phải ngủ ư?” Âu Tuấn hoài nghi hỏi, Âu Tuấn không có thoái quen ngủ trưa, thời gian ngủ của anh khá chính xác và ổn định, dù có thức cả đêm hay không thì sáng hôm sau vẫn dậy rất đúng giờ.
Nếu thức cả đêm, thì chắc buổi trưa chỉ có thể chợp mắt ngủ một giấc ngắn.
Hôm qua ngủ rất ngon, nên bây giờ tinh thần rất tốt.
Bây giờ phải đi ngủ vì mặt nạ này ư?
Giản Linh gật đầu chắc chắn: “Ừm, anh ngủ một chút đi!”
Cô đắp mặt nạ cho anh xong rồi vỗ vỗ sô pha: “Mau ngủ đi!”
Âu Tuấn ngoan ngoãn nằm xuống, đưa mắt nhìn cô: “Thật sự là ngủ không được.”
“Cứ nhắm mắt lại đi, rất nhanh sẽ ngủ được thôi!” Giản Linh trườn trên sô pha nhìn anh.
Âu Tuấn nhắm mắt lại, Giản Linh ngắm nhìn lông mi của anh…Thật là dài…
Nhìn một hồi Giản Linh cũng buồn ngủ rồi, thế là cô ngủ bên cạnh sô pha.
Âu Tuấn nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô ở bên tai thì mở mắt ra nhìn cô, cong môi lên cười, con khỉ này cũng thật là dễ nuôi, ngồi xổm trườn lên sô pha như vậy mà cũng ngủ được.
Dáng vẻ khi ngủ còn ngủ rất say sưa, chỉ là sau khi tỉnh dậy tay chân sẽ tê cứng.
Âu Tuấn nhìn một hồi rồi cười thầm, đưa tay lên gãi gãi chóp mũi của cô “Đừng ngủ như vậy, sẽ bị tê tay chân đấy!”
Giản Linh mở đôi mắt ngái ngủ ra nhìn, cử động tay chân, tay chân hơi tê như muốn nổ tung, vẻ mặt đau khổ, không dám nhúc nhích.
“Ây da…Tê tê tê tê chết em rồi!”
Âu Tuấn đứng dậy, nắm lấy tay cô lắc lắc mấy cái.
Cảm giác tê tay chân khó chịu đó khiến cho Giản Linh sắp rơi nước mắt.
Vẻ mặt cô uất ức: “Sao anh có thể làm vậy chứ, không cảnh báo trước, cũng không nhẹ nhàng gì cả!”
Âu Tuấn nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói: “Vậy bây giờ anh sẽ cảnh bảo trước, anh sẽ kéo chân của em, em chuẩn bị tâm lý đi, anh sẽ kéo nhẹ nhàng.”
Giản Linh lúc này như xem cái chết như không, gật đầu, thái độ như một anh hùng sẵn sàng hy sinh: “Đến đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!