“Mặt trời nhỏ sao?” Giản Linh không hiểu Âu Tuấn muốn nói cái gì, nghe thấy ba chữ này, cô tự hiểu theo ý mình: “Anh nói em luôn tràn đầy năng lượng tích cực sao? Ha ha ha. Thiếu tá Âu khen khoa trương đến mức khiến người khác không hiểu luôn.”
Âu Tuấn cúng bất đắt dĩ, vén máy sợi tóc lên trên: “Không có phiền phức là được rồi.”
Sẽ không, nhiều nhất chính là được mời đi làm một đương miễn phí lao lực thôi. Giản Linh lơ đễnh nói, nghe như đó cũng không phải là chuyện lớn gì.
Âu Tuấn mới yên tâm chút, có chút tò mò hỏi: “Lao động gì?”
Giản Linh chớp mắt: “Em không nói cho anh biết đâu, đến lúc em dẫn anh đi thì sẽ biết thôi. Em nghĩ em cần phải giữ một chút cảm giác bí ẩn và tươi mới. Nếu như cái gì cũng nói ra, anh sẽ sớm cảm thấy em nhàm chán mất.”
Nghe vậy, Âu Tuấn rất vui vẻ: “Ôi, đội trưởng Giản, có lẽ là ngài đã quá coi thường bản thân mình rồi.”
Hai người trò chuyện cười nói rồi trở về ngôi nhà ở trong vườn Quảng Nhã, cả ngày hôm nay bận rộn chạy đông chạy tây khắp nơi.
Vừa về tới nhà, nhanh chóng tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Giản Linh vẫn tiếp tục tác phong nằm ỳ trên giường như thường lệ, trong khi Âu Tuấn vẫn duy trì tính tự giác nhất quán của mình, sáu giờ đã thức dậy giống như thể nghe thấy gà nhảy múa vậy.
Vẫn như một thói quen cũ, anh xuống lầu chạy bộ buổi sáng, thuận tiện ghé chợ sáng mua một ít nguyên liệu về nấu ăn, sau khi trở về, anh luyện tập lại một lúc nữa trong phòng tập thể hình mà Giản Linh đã chuẩn bị cho anh, cũng khá đầy đủ.
Sau đó anh đi tắm giặt, rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng, vừa ăn sáng vừa xem tin tức buổi sáng, nhưng anh không cố tình bật TV quá to.
Ăn sáng xong, Âu Tuấn lên lầu trở về phòng, nhìn thấy sắp đến giờ, anh cầm điện thoại lên, bấm gọi người khác.
Vốn dĩ Âu Tuấn cho rằng lúc này có thể sẽ làm phiền đến Giản Thành nghỉ ngơi, nhưng sau khi cuộc gọi được thông qua, đã truyền đến một giọng nam dịu dàng không hề nghe ra có chút buồn ngủ hay khốn khổ nào.
“Anh Tuấn, mới sớm như vậy? Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Đây là do anh dậy sớm hay là không ngủ vậy?” Âu Tuấn hỏi lại
Giản Thành ở đầu bên kia bật cười: “Tôi còn chưa ngủ, đừng nói với Bé Năm. Thời gian này, tôi cũng bận rộn, nên không có để ý nhiều đến công việc và nghỉ ngơi của mình.”
Nghe vậy, Âu Tuấn nhíu mày lại: “Tốt nhất là bởi vì bận rộn nên mới không chú ý đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi.”
Lời nói này... Ý tứ rất sâu xa.
Giản Thành ở đầu bên kia im lặng trong hai giây, và sau đó ngượng ngùng cười: “Chủ yếu là do tôi bận rộn thôi.”
Đương nhiên không loại trừ khả năng để trùng hợp với lịch trình làm việc và nghỉ ngơi ban ngày và đêm cho giống với bạn trai kia... Nhưng nhất định Âu Tuấn sẽ không thể nói ra câu này rồi.
“Được rồi, anh nhớ chú ý đến thân thể đó.” Âu Tuấn cũng không mẹ trẻ như Giản Linh, cho nên anh cũng không có hỏi rõ ngọn nguồn, chỉ nói mấy chuyện: “Tôi tìm anh có chuyện.”
“Anh nói đi.” Giản Thành nói.
Âu Tuấn suy nghĩ một chút: “Xưởng nghệ thuật của anh có làm tranh khắc gỗ không?”
“Hả? Trước kia là có, nhưng thợ khắc gỗ trước đây đã từ chức rồi, nhưng tôi vẫn không có tuyển dụng người mới nữa.” Giản Thành nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Hơn nữa có lẽ anh ấy cũng không định tuyển người mới nữa, anh ấy đã tìm được bạn trai, một trong những điểm yếu của bạn trai của anh ấy là đầu gỗ.
Nên anh ấy chán ghét tất cả các loại gỗ. Hơn nữa đây là điểm yếu của loài, không thể dung hòa được. Đừng nói đến chuyện khắc gỗ, nói không chừng tất cả các cồn cụ còn có thể bị ném ra ngoài rồi.
“Có đầy đủ công cụ không?” Âu Tuấn hỏi.
Giản Thành trả lời: “Các công cụ đều đầy đủ. Anh Luật, anh muốn sử dụng sao? Đúng rồi, hình như tôi nghe anh Dật nói anh thích chơi đồ gỗ.”
Quả thực Âu Tuấn thích điêu khắc gỗ và chế biến một chút đồ gỗ, anh cảm thấy mùi gỗ có thể giúp tâm trí anh bình tĩnh trở lại. Lúc rảnh rỗi ở trong quân đội, anh cũng sẽ khắc một vài con dao. Nhưng chỉ là bộ dao điêu khắc đó anh để ở trong quân đội, không có mang về thôi.
Âu Tuấn mỉm cười: “Tôi cũng không tính là bạo lực, đại khái cũng có thể nói là sở thích tao nhã nữa.”
Ngay khi anh vừa nói xong, thì mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nói trầm ấm ở đằng kia, nghe có hơi giống giọng Hồng Kông nhẹ nhàng, giọng điệu không hề che giấu có chút khó chịu.
“Không tính là bạo lực sao? Vậy mà nói ra cũng được nữa. Lần đầu tiên gặp nhau, đã đâm một con dao gỗ được chạm khắc từ gỗ tử đàn vào trong ngực của tôi. Đó không tính là bạo lực sao? Thứ mà anh điêu khác đều là vũ khí, còn không biết xấu hổ nói không tính là bạo lực, mà có thể đi với tao nhã nữa chứ?”
Nghe xong, Âu Tuấn cau mày lại: “Đối với anh mà nói sự tồn tại của tôi chính là một vũ khí. Tốt nhất anh nên cân nhắc thật kỹ lời nói kích tôi có phải lựa chọn sáng suốt không.”
Anh cũng không biết Nick ở bên kia có vui không, nhưng dù sao thì anh ta cũng không nói gì nữa cả.
Ngược lại giọng nói của Giản Thành rất dịu dàng, nụ cười có chút bất đắc dĩ, và nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi Nick, anh đừng nghịch nữa.”
Nick hừ lạnh.
Sau đó Giản Thành mới tiếp tục nói với Âu Tuấn: “Anh Tuấn, nếu anh muốn dùng, thì lát nữa tôi sẽ cho người mang dụng cụ đến cho anh sau.”
“Đừng.” Âu Tuấn suy nghĩ một lúc: “Anh có thể dùng xưởng nghệ thuật, còn sân điêu khắc gỗ thì cho tôi dùng thôi, tôi sẽ làm ở đó. Đỡ mất công khi lấy về làm lại khiến Giản Linh ngạc nhiên.”
Nghe vậy, Giản Thành bật cười, trêu chọc một chút: “Ồ? Anh Tuấn định làm thứ gì đó cho Bé Năm của chúng ta sao? Món quà sinh nhật sao?”
“Ừm. Mà anh đừng nói cho cô ấy biết.” Âu Tuấn cũng không giấu giếm gì. Ngoài mặt dây chuyền kia, thật sự anh còn có ý định tự tay làm vài cái gì đó cho cô.
Giản Thành cười nói: “Anh cứ yên tâm. Tôi kín miệng hơn Giản Anh rất nhiều. Nhưng mà có kịp không đó?”
Cũng không trách Giản Thành lại đi oán thán anh trai ruột của mình, quả thực Âu Tuấn cũng cảm thấy miệng của Giản Anh rất đáng lo. Nếu Giản Anh biết chuyện chỉ sợ chưa đến một ngày đã có thể lan ra toàn thế giới rồi.
Âu Tuấn cười nói: “Có lẽ cũng kịp, cũng không làm gì phức tạp cả đâu. Chỉ là do tôi đã lâu không có đụng tới, nên cũng không quen tay thôi. Chắc cũng không mất quá nhiều thời gian đâu.”
Giản Thành nói: “Được rồi, tôi sẽ cho thông báo cho xưởng nghệ thuật ở bên kia trước, để anh có thể đến bất cứ khi nào muốn.”
“Cảm ơn, cứ làm như vậy trước đi. Cúp máy đây, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi, đừng nhịn.” Âu Tuấn nói.
Giản Thành ở bên kia trả lời lại, sau đó mới kết thúc cuộc gọi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!