Khi Giản Linh xong sáu hiệp, sắc mặt đỏ ửng, chóp mũi đổ nhiều mồ hôi nhưng không thở dốc, chứng tỏ sức bền thể chất của cô khá tốt.
Cô lưu loát trèo lên khán đài, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Hùng Đại và Âu Tuấn trước vẻ mặt phụng phịu của Trương Hồng.
Âu Tuấn đưa cho cô một chai nước khoáng, sau đó ngay cả bản thân anh còn không phản ứng với điều đó, anh thoải mái vươn tay lên, ngón tay mảnh khảnh xoa chóp mũi của cô.
Giản Linh sững sờ một lúc.
"Đổ mồ hôi." Âu Tuấn nói.
Giản Linh đưa tay lên lau mặt một cách bừa bãi, ào ào đổ hết nửa chai nước, mặt mày rạng rỡ nhìn Âu Tuấn, có vẻ rất hài lòng với màn trình diễn của chính mình.
"Anh hai Âu, đã đến lúc anh phải biểu diễn rồi!" Giản Linh mỉm cười.
Khóe môi Âu Tuấn khẽ nâng lên, có chút quỷ dị, dựa theo lời trêu chọc của cô nói: "Đã đến lúc thi triển kỹ năng thực sự."
Âu Tuấn nhảy xuống khỏi khán đài, Giản Linh nhìn chằm chằm vào lưng anh không dời mắt.
Hùng Đại nhìn Giản Linh, rồi nhìn theo ánh mắt của Giản Linh đang nhìn Âu Tuấn.
Sau đó anh ấy vỗ vai Giản Linh: "Này Giản Linh, nhìn chằm chằm vào mông đàn ông như thế này, không hay đâu."
Giản Linh không dời mắt, thản nhiên nói: "Mập à, đừng ồn ào. Nhìn không tốn tiền đó."
Hùng Đại im lặng.
Giản Linh nhìn thấy Âu Tuấn đang đi về phía sân bãi, đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào cô.
Giản Linh dừng lại và hỏi: "Mập, làm sao anh ấy có thể nghe thấy ...?"
"Ừ có thể nghe thấy đó." Hùng Đại gật đầu: "Tôi đưa cho anh ấy một chiếc tai nghe không dây."
Giản Linh cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Hùng Đại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi hỏi anh, anh không sợ bị ăn đòn nhỉ…"
Thảm kịch diễn ra trên khán đài, sự thật đã chứng minh thân hình mập mạp của Hùng Đại vẫn chịu đòn rất tốt.
Mãi cho đến khi Âu Tuấn bước vào sân bãi và phát ra tiếng súng đầu tiên, Hùng Đại mới được giải cứu khỏi sự ‘lăng nhục’ của Giản Linh.
Giản Linh lấy ống nhòm ra nhìn.
Ngay khi chuyên gia ra tay, thì biết ngay có hay không.
Chỉ sau vài phát súng, Giản Linh hiểu rằng mình đã thua ngày hôm nay.
Cô hơi bực bội: "Vỏ đạn bằng vàng không giống nhau."
Hùng Đại vỗ vỗ vai cô: "Đừng chán nản nữa, dù sao chuyện lên giường và bị dụ lên giường cũng không có gì quá to tát."
Giản Linh: "Em gái anh..."
Hùng Đại nghe thấy giọng nói của Âu Tuấn qua bộ đàm: "Hùng Đại, tôi sẽ không hỏi anh liệu chịu đánh được hay không, anh có mang theo súng không? Tôi có một khẩu súng trong tay không? Anh có muốn thử không?"
Hùng Đại vỗ đầu cười haha, nhanh chóng để bộ đàm vào tai Giản Linh: "Cô nói chuyện đi, nói chuyện với anh ấy đi."
Giản Linh nghe thấy Âu Tuấn ở một bên nói chuyện, tiếng súng liên tục vang lên, đây là tố chất tâm lý.
"Giản Linh, phòng ngủ chính là của tôi." Giọng nói của Âu Tuấn mang theo chút ý cười.
Giản Linh không chút hoang mang, liền đưa tay gõ gõ lên tai nghe: "Hả? Alo? Anh đang nói về cái gì vậy? Tín hiệu không tốt lắm..."
Hùng Đại ở một bên yên lặng bổ sung: "Đó là thiết bị quân sự, tín hiệu tốt lắm."
Giản Linh không lên tiếng, nhấc chân đá Hùng Đại.
Âu Tuấn nén cười: "Thế nào? Muốn quỵt à?"
Anh vừa nói chuyện vừa nổ súng một cách có trật tự.
Giản Linh đã đâm lao thì phải theo lao, ngược lại cây ngay không sợ chết đứng: "Đúng vậy, tôi quỵt đó! Đấu pháp súng tôi không giỏi hơn anh, nhưng giở trò vô liêm sỉ tôi lợi hại hơn anh nhiều. Anh cũng đừng quên, tôi có Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay."
Âu Tuấn ở đầu kia rõ ràng hơi dừng lại: "... Giản Vô Lại, tôi đang cầm súng đó."
Giản Linh kéo tên mập ra chắn trước người: "Tôi cầm khiên thịt đấy!"
Hùng Đại: "Mẹ kiếp! Không chơi với cả hai người nữa! "
Giản Linh nói: "À không phải, từ khi nào tôi đã trở thành Giản Vô Lại vậy? "
"Bắt đầu từ lúc cô cây ngay không sợ chết đứng nói mình giở trò vô liêm sỉ lợi hại hơn." Âu Tuấn bĩu môi sau đó mỉm cười, hỏi: "Cô vô lại không? "
"Vậy thì vô lại đi." Giản Linh thừa nhận khá nhanh, sau đó nhíu mày, nói: "Âu Tuấn anh nhanh lên đi, tôi đói bụng."
Âu Tuấn ở đầu kia trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: "Biết rồi. "
Anh không nói gì nữa, nhưng rất rõ ràng, tần suất tiếng súng liên tiếp dày đặc, Âu Tuấn tăng nhanh tốc độ, nhưng độ chính xác không tệ chút nào.
Kỳ thật chênh lệch rất nhanh đã hiện ra, trong ánh mắt Giản Linh đều là sự tán thưởng và thán phục.
Thậm chí không có che dấu lời khen ngợi, quay đầu lại nói với Hùng Đại: "Anh ấy bắn cũng quá chuẩn, tốc độ này còn có độ chính xác này, tôi thật đúng là chưa từng thấy qua."
Hùng Đại nghe vậy nở nụ cười: "Thế nào? Cô cũng phục đúng không?"
"A…" Giản Linh trầm ngâm, sờ sờ cằm, sau đó cười: "Tạm thời phục, chờ tôi luyện tập, sau này đấu lại, tôi cảm thấy mình cũng không kém đâu."
Âu Tuấn vốn bởi vì tăng tốc độ mà trầm mặc không nói gì, nghe được lời này của Giản Linh, Âu Tuấn rất hài lòng, cô không phải loại mất hết mặt mũi cũng không thừa nhận, loại tính cách này Âu Tuấn cảm thấy rất tốt.
Anh thì thầm ở đầu kia: "Tôi sẽ dạy cho cô."
Vốn tưởng rằng theo tính khí của cô thì sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới Giản Linh lúc này liền nói: "Được nha. Đến lúc đó liền cho anh biết cái gì gọi là trò hơn thầy..."
Âu Tuấn: "Rất tự tin nhỉ?"
Giản Linh kiêu ngạo ưỡn ngực ngẩng đầu: "Đúng vậy, từ trước đến nay tôi cảm thấy chỉ cần Giản Linh tôi muốn làm, không gì là không làm được."
Hùng Đại ở một bên mở miệng nói: "Vậy cô nhanh chóng làm Âu Tuấn đi."
Giản Linh quay đầu trừng mắt nhìn anh, Hùng Đại đã chuẩn bị tâm lý, lập tức làm ra tư thế phòng ngự.
Nhưng Giản Linh không giáo huấn anh, liền không chớp mắt nhìn anh nói: "Mập à, tôi cảm thấy anh là một ví dụ rất điển hình."
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Hùng Đại cũng rất ngốc theo lời cô hỏi: "Điển hình gì?"
Cùng lúc đó, Âu Tuấn ở trong bộ đàm, gần như cùng Giản Linh đồng thanh nói: "Điển hình của việc trẻ con không được dạy dỗ sẽ hư."
Âu Tuấn nhanh chóng bắn xong mục tiêu cuối cùng, liền hướng về phía khán đài, mặt không đỏ không thở dốc, sắc mặt như thường, tựa như vừa rồi sáu vòng này đối với anh mà nói đơn giản như uống nước.
Giống như lúc trước Giản Linh, động tác mạnh mẽ bật lên khán đài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!