Giản Linh vô cùng vui vẻ mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ. Sau đó cô chợt la lên một tiếng.
Trái ngược với cô, Âu Tuấn lại rất bĩnh tĩnh ngồi vào ghế lái. Anh biết Giản Linh đang kêu la cái gì. Ở thời tiết này, chỉ cần dừng xe lại một lát thì bên trong thùng xe chẳng khác nào một chiếc lồng hấp cả. Ngồi trong xe lúc khí nóng còn chưa kịp tản đi hết khiến người ta có cảm giác bản thân giống như con cua đang nằm trong lồng hấp chờ ra mâm.
Âu Tuấn nhìn sang Giản Linh ở phía ghế lái phụ đang trong tư thế đứng tấn, mông chỉ đặt hờ ở trên ghế.
Âu Tuấn vui vẻ: “Bà cô của tôi, em đang làm gì vậy? Đang phát công lực sao?”
Vừa nói, anh vừa khởi động xe rồi bật điều hòa lên.
“Ghế ngồi nóng quá.” Giản Linh cau mày.
“Anh thật sự có thể ngồi xuống được sao? Anh không sợ mông sẽ bị bỏng luôn à?”
Giản Linh cũng không thay đổi tư thế đứng tấn, cô đưa mặt đến gần cửa thoát gió, hơi lạnh phả vào mặt cô. Giây tiếp theo, cả mặt cô lập tức chuyển sang biểu cảm say mê giống như đang bay lên trời vậy.
“Anh da dày thịt béo nên không sợ nóng.”
Nói như vậy nhưng Âu Tuấn vẫn không đành lòng nhìn cô như vậy. Anh đều đã quen rồi, nóng hay lạnh thì anh cũng chịu đựng được. Nhưng Giản Linh thì khác, cô da mỏng thịt mềm, ngày thường cho dù là đắp chăn thì cũng phải bật điều hòa để nhiệt độ phòng luôn ở mức 20 độ.
“Anh sẽ nhanh chóng thành thục công việc của Bộ đặc thù. Sau này, những vụ án vào ngày nắng lớn thì để anh đi làm.” Âu Tuấn thấp giọng nói.
Giản Linh quay lại nhìn anh, cười híp mắt: “Như vậy không được, em phải đi cùng anh.”
Âu Tuấn nhướng mày nhìn sang: “Không yên tâm về năng lực làm việc của anh sao?”
Giản Linh lắc đầu: “Thế thì lại không phải. Nhưng phá án một mình thì thật nhàm chán, cần có người đi cùng mới có động lực được. Trước đây em đã từng một mình phá án, thật sự không có tinh thần.”
Máy điều hòa hoạt động hết công suất, rốt cuộc, cô cũng có thể đặt mông ngồi xuống ghế, sau đó cười hì hì nói: “Hơn nữa, bé Âu Tuấn nhát gan như vậy, nếu là vụ án dị năng thì cũng không nói làm gì, nhưng nếu là vụ án linh dị mà để một mình anh đi giải quyết, em lo cho...”
“Sự an toàn của anh?” Âu Tuấn hỏi.
Giản Linh nhanh chóng xua tay: “Anh rất giỏi đánh nhau. Nhưng nếu anh bị sợ hãi thì năng lực chiến đấu của anh sẽ bị mất khống chế, đó là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Em là lo lắng cho sự an toàn của người khác.”
Âu Tuấn không nhịn được bật cười: “ Em rất biết cách nói lời thật lòng đấy.”
Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại rồi duỗi tay kéo cô vào lòng, nói: “Không được. Em không lo lắng cho anh? Làm sao em lại có thể không lo lắng cho anh? Anh là nhân viên mới, chưa quen với cuộc sống. Với tư cách là cấp trên, em có còn chút tình đồng chí tương thân tương ái nên có nào không vậy? Hửm?”
Giản Linh được anh ôm, cả người cô tựa vào anh. Giọng nói của anh trầm thấp mang theo ý cười quyến rũ, chữ cuối lại là giọng mũi, hấp dẫn người khác đến cực điểm.
Hai vành tai của Giản Linh đều đỏ ửng. Da của cô mịn màng, trắng nõn, cho nên vệt đỏ đặc biệt rõ ràng, trông rất đáng yêu.
Tâm trạng của Âu Tuấn rất tốt nên anh dẫn cô đi ăn Bingsu*.
(Chú thích: *Bingsu là món kem tuyết (đá bào) được phủ bởi kem, trái cây, thạch… có nguồn gốc từ Hàn Quốc.)
Có lẽ là do cuối tuần nên có rất nhiều nhóm học sinh ở đến cửa hàng Bingsu, thanh thiếu niên tụ tập thành từng đám ríu ra ríu rít.
Âu Tuấn khá đẹp trai nên vừa bước vào cửa hàng đã bị nhiều người vây xem. Lúc đi đến quầy gọi đồ, anh còn nghe rõ tiếng chụp ảnh tách tách của điện thoại di động.
Những lúc như thế này, Giản Linh luôn cảm thấy trên mặt mình có dát vàng.
Cô thích thú nhìn phần Bingsu vị xoài cỡ lớn ở trước mặt, nó to đến mức trông như một ngọn núi tuyết đặt ở giữa hai người họ.
Âu Tuấn vốn không thích đồ ngọt cho lắm nên ngọn “núi tuyết” ở phía anh thoạt nhìn dường như không có chút thay đổi nào. Nhưng Giản Linh thì lại ăn rất hăng say.
Âu Tuấn chợt nhớ lúc nãy gọi đồ thì thấy trên menu có ghi: Bingsu vị xoài cỡ lớn (3-4 người).
Thật sự không phải chỉ là quảng cáo!
Anh vừa nghĩ đến đó thì một thìa bingsu đã được đưa tới miệng, đá bào vụn trắng tinh, bên trên còn có một miếng xoài vàng óng.
“Ngon lắm, anh ăn thử đi.” Giản Linh cười híp cả mắt.
Âu Tuấn há miệng ăn thìa bingsu. Anh hơi nhướng mày, đúng là không tệ, giải nhiệt rất tốt.
Thế là cô một thìa, rồi lại đút cho anh một thìa, cứ như vậy, “núi tuyết” đã dần dần... biến mất.
Lúc họ ăn cũng sắp xong thì Chu Viễn Thanh gọi điện tới.
Giản Linh nhấc máy, ừ ừ à à với đầu dây bên kia mấy câu rồi ngước mắt lên nhìn Âu Tuấn, cô dứt khoát cầm điện thoại đặt trực tiếp ở cạnh tai của anh.
Âu Tuấn vừa hay nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia, không phải của Chu Viễn Thanh, mà là của Lục Phi.
“... Bố Âu đã lâu không thèm nếm xỉa đến chúng tôi rồi! Tôi muốn ăn những món anh ấy làm! Đội trưởng Giản, cô không thể bá đạo như vậy được! Cô cứ suốt ngày độc chiếm tài nghệ nấu nướng của anh ấy! Đó là bố Âu của chúng tôi...” Trong lòng Lục Phi đầy bất bình, vẫn tiếp tục ca thán.
Khóe môi Âu Tuấn nhếch lên: “Tôi là Âu Tuấn.”
Lục Phi ở đầu dây bên kia chợt khựng lại, giọng điệu lập tức thay đổi, khiến cho âm thanh tiếp theo thốt ra giống như bị lạc tông, nghe rất buồn cười: “... Bố.”
“Ngoan.” Âu Tuấn không nhịn được bật cười.
Anh đứng dậy làm động tác đi ra ngoài với Giản Linh, sau đó nói với Lục Phi ở đầu dây bên kia: “Trời nóng quá, không muốn xuống bếp, hay là ra ngoài ăn đi. Có một nhà hàng đồ Nhật mới mở ở đường Lâm Lang, không gian khá được, nguyên liệu rất tươi ngon mà Giản Linh cũng muốn tới đó, các cậu cũng đến ăn cơm cùng nhau đi.”
Lục Phi ở đầu dây bên kia lập tức vui vẻ, liên tục nói chuẩn bị xong sẽ tới.
Giản Linh thấy Âu Tuấn chỉ nói vài ba câu đã làm cho Lục Phi nguôi ngoai thì thở dài một tiếng: “Lục Phi là người khó trị nhất, có lúc em phải đau đầu với anh ta. Sao cậu ta lại nghe lời anh như vậy chứ...”
Âu Tuấn liếc mắt nhìn cô, khóe môi cong lên, không đáp lại.
Lục Phi không dễ trị? Theo như Âu Tuấn thấy, Lục Phi giống như một phiên bản yếu đuối hơn của Giản Linh. Cái tính khí trẻ con, hay thích trêu chọc người khác của anh ta cùng với Giản Linh không khác gì từ một khuôn đúc ra.
Mà đến Giản Linh, Âu Tuấn còn trị được thì trị được Lục Phi chỉ là chuyện đơn giản như ăn bánh. Chỉ cần nghiêm chỉnh làm theo phương châm tám chữ: Chiều theo lòng người, mọi chuyện như ý.
Tên nhà hàng đồ Nhật ở trên đường Lâm Lang chỉ có một từ: Nguyên.
Không gian của nhà hàng Nguyên rất tốt, có thể ngắm sông được. Tiếp đến là cách thức phục vụ đồ Nhật ở đây, toàn bộ đều là mỗi bàn sẽ có một đầu bếp phục vụ. Các nguyên liệu cũng là những nguyên liệu tươi ngon, cao cấp được vận chuyển tới ngay trong ngày.
Hương vị thì không cần phải nói, thực sự rất tuyệt vời. Ngoài ra, họ còn có thể thưởng thức dao pháp của đầu bếp, con cá được cắt thành từng lát dày mỏng vừa phải ngay tại chỗ, sau đó mài vụn wasabi để phối hợp cùng với sashimi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!