Chương 180: Ôi sợ quá sợ quá!
Thân Huy vẫn rất sợ nữ ma đầu Giản Linh này. Anh ta mím chặt môi.
Sau khi suy nghĩ, Thân Huy trầm giọng hỏi: "Đội trưởng giản, chuyện đó... tôi có thể thuê luật sư không?"
Khi Giản Linh nghe vậy, cô ấy nhướng mày với nụ cười trầm ấm: "Yo, nghe anh nói kìa, chắc anh đã xem TV nhiều rồi đúng không? Anh có quyền im lặng, nhưng mọi điều anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa. Anh cũng có quyền thuê luật sư khi xét xử, còn nếu không có đủ tiền thuê luật sư, tòa án sẽ cung cấp luật sư miễn phí cho, anh có nhận thức đầy đủ về quyền của mình không? ”
Nghe Giản Linh nói, mắt Thân Huy sáng lên, nhưng anh ta không có thời gian để gật đầu.
Thấy Giản Linh co giật khóe miệng: "Đội đặc thù của chúng tôi không chơi game này, vì vậy xin vui lòng tiết kiệm nó. Đội đặc thù chỉ quan tâm đến bằng chứng trong việc xử lý các trường hợp phạm tôi, không có trách nhiệm bảo vệ, tất cả các thủ tục của tòa án với người dị năng không thể bị lộ nên không cần luật sư!”.
Thân Huy trợn to hai mắt: "Các người... các người thật không biết nói đạo lý!"
"Anh đã bao giờ nghĩ vậy khi anh lừa tiền của người khác? Khi anh muốn nói đạo lý, người ta nhất định phải cùng anh đàm đạo, và khi anh không muốn nói, đạo lý chính là đạo lý. Làm gì có chuyện tốt như vậy xảy ra, chàng trai trẻ, khi anh là một kẻ phạm pháp anh đã nghĩ hì? Bây giờ anh muốn nói đạo lý? Đã quá muộn màng!"
Giản Linh nhẹ nhàng nói, với giọng điệu rất bình thường, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người như Thân Huy.
Thân Huy không thể nói bất cứ điều gì nữa, anh ta cúi đầu xuống và trông rất chán nản.
Giọng Thân Huy trầm xuống: "Ông chủ của chúng tôi sẽ không để yên chuyện này đâu"
Giản Linh khịt mũi: "Ông ta thử nhúng tay vào xem, tôi còn đang lo lắng rằng tôi sẽ không có cơ hội để đối mặt với ông chủ của Âm Hà. Nếu anh ta quản chuyện chuyện này, anh ta sẽ chủ động đụng chạm đến công việc của tôi. Lấy danh nghĩa của lãnh đạo tổ chức cho không giám sát các thành viên của mình châc là phù hợp với ông ấy."
Thân Huy lần này không nói một lời. Thảo nào anh ta nghe được từ những người dị năng của thành phố Yên Ninh rằng ai cũng được, bất cứ ai thà rằng làm mất lòng ông chủ của tổ chức còn hơn xúc phạm lính đặc thù. Nếu không, chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên đâu.
Khi cảnh sát Viên đến, Âu Tuấn tình cờ đi tắm và thay quần áo. Nhìn thấy cảnh sát Viên và một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ lịch sự áp giả Thân Huy và anh chàng cột tre mỏng được còng ra ngoài cửa.
Sau một lần gặp mặt, người thanh niên dịu dàng tò mò nhìn Âu Tuấn vài lần, sau một lúc ấp úm muốn nói, cuối cùng lại không kìm được.
Anh nghiêng người hỏi: "Này, anh có phải là đối tượng của đội trưởng Giản của đội đặc thù không?"
Âu Tuấn ngạc nhiên: "... Cái gì? Đối tượng của cô ấy được chia thành từng đợt và nhiệm kỳ kìa?"
Người thanh niên mặt lập tức đỏ bừng, nhếch miệng: “Nói dối, anh là đội phó mới được bổ nhiệm thuộc đội đặc thù của đội trưởng Giản sao?” Anh ta do dự, rồi lại hỏi: “kiêm đối tượng sao?
Âu Tuấn hít sâu một hơi: "Anh là ai?"
Người thanh niên bật cười: "Tôi thuộc bộ phận thẩm vấn của đội đặc thù. Tôi họ Lương."
Âu Tuấn cau mày: "Nhìn khẩu khí của anh, đang tra hỏi sao?"
"Không phải. Tôi vẫn luôn nghe đội trưởng Trần nói về anh. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt. Khi kích động... thật không linh hoạt." Lương Thành Siêu lại cười đen tối, trước khi Giản Linh bước ra, anh vội vàng hỏi lại: "Thật sao? Có phải là đội phó không? Có phải là đối tượng của đội trưởng Giản không? Tôi có thể chụp ảnh chung với anh không? Các đồng nghiệp khác trong bộ phận đều rất tò mò."
Âu Tuấn đành ậm ừ những câu hỏi như một loạt đại bác, và đáp: "Đúng, vâng, vâng, không được, tiếp tục tò mò đi"
Nói xong, anh ta quay người đi tìm Giản Linh.
Lương Thành Siêu đứng tại chỗ gãi gãi một hồi mới hiểu ra câu trả lời, vẻ mặt anh ta khá hối hận, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho nội bộ nhóm làm việc: "Tôi đã xem đội phó kiêm đối tượng của đội trưởng giản rất cân mặt, đẹp trai đúng chuẩn luôn! Đội trưởng Trần cũng không phải tiết lộ cho trót, không hề đề cập đến tưởng của Âu Tuấn mặc dù đã nhắc đến anh ta rất nhiều lần."
Sau đó, có một hàng dài các tin nhắn trong nội đội hình gửi đến liên tục: không có hình ảnh, không có sự thật!
Lương Thành Siêu nhanh chóng trả lời: Làm sao tôi có thể chụp ảnh trong giờ làm việc được!
Âu Tuấn đi bộ trở lại bể bơi ở sân sau và nhìn thấy Giản Linh đang ngồi chơi điện thoại với một nụ cười nhạt trên môi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Âu Tuấn, cô ngước mắt lên nhìn.
Âu Trần hỏi: "Chuyện ở đây kết thúc rồi đúng không? Chúng ta cũng về đi?"
Giản Linh gật đầu và đứng dậy: "Ừm, xong hết rồi. Tốt quá. Hôm nay làm rất tốt. Ngày mai anh có thể đi ăn tối với bạn bè mà không gặp trở ngại gì"
Giản Anh đi tới, Âu Tuấn sờ trán bảo: "Đầu cổ lắm lem mồ hôi, đi thôi, anh dẫn em đi ăn kem giải nhiệt!"
Giản Linh lập tức mừng rỡ, ôm tay anh lon ton chạy ra khỏi ngôi nhà.
Khi ra đến cửa, họ thấy xe của cảnh sát Viên vẫn đậu ở đó, Thân Huy và anh chàng gầy như cây tre đã bị còng lại ở băng ghế sau. Cảnh sát Viên đứng bên cạnh xe hút thuốc, còn Lương Thành Siêu đứng bên cạnh cảnh sát Viên.
Âu Tuấn không khỏi thấp giọng hỏi Giản Linh, "Này, trong bộ phận đặc biệt không có người bình thường sao? Không chỉ có đội hành động, còn có đội thẩm vấn sao?"
Giản Linh suy nghĩ một chút: "Hình như là có, đội trưởng Trần là một người bình thường. Một người bình thường cầm đầu một nhóm người không bình thường thực sự khá xấu hổ đối với anh ta. Báo cáo điều chuyển đã được gọi đến mười hoặc năm lần, nhưng anh ta không thể phê duyệt, luôn cố chấp cắn đầu và làm ở đội này".
Âu Tuấn nâng cằm hướng đến Lương Thành Siêu: "Còn Lương Thành Siêu..."
Giản Linh mỉm cười: "Anh ta? Bộ não của anh ta không bình thường. Anh ta sống như một học sinh cuối cấp hai vậy. Anh ta vừa mới chụp ảnh chung với anh sao?"
"Hả? Làm sao em biết?" - Âu Tuấn cười.
Giản Linh lắc điện thoại của cô: "Anh không thể kiềm được ma phát sóng toàn bộ quá trình trong nhóm tổ thẩm vấn. Em đã âm thầm tham gia nhóm nội bộ của họ. Hãy nhìn xem, em chỉ cần ho một tiếng trong nhóm, anh chàng này sẽ chạy ngay lập tức".
Khi Giản Linh nói, cô ấy gõ một câu trên điện thoại di động và gửi đến nhóm nội bộ của tổ thẩm vấn của họ: "Lương Thành Siêu, anh cũng hay lắm đó. Anh dám chụp ảnh chung với đội phó của tôi trong giờ làm việc. Đến đây, chúng ta hãy đối mặt trò chuyện nào."
Khi nói lời này, chỉ nhìn thấy Lương Thành Siêu đang dựa vào thùng xe, lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình, trên mặt mang theo ý cười, nhưng khi nhìn màn hình, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!