Nghe thấy Âu Tuấn nói vậy, biểu tình của Mạc Nghịch rõ ràng cứng lại một chút, sau đó tức giận nói: "Cậu chỉ biết vui sướng khi người khác gặp họa? Cậu trở nên như thế đi bao giờ rồi thế? Học mấy thói xấu này của ai đấy?"
Âu Tuấn không nói chuyện, khóe môi cong lên cười nhạt, ánh mắt nhìn thoáng qua Giản Linh đang ôm đầu gối ngồi trên túi đậu.
Giản Linh ngồi trên túi đậu cực kỳ ngoan, cũng không có ý định lộ mặt, đối diện với ánh mắt của Âu Tuấn, cô cười tủm tỉm nhìn anh.
Chỉ một cái liếc mắt này, Mạc Nghịch nhìn thấy ánh mắt của Âu Tuấn, lập tức kêu lên: "A a a, nha nha nha! Bên cạnh có người đúng không?"
"Cậu có thấy phiền không." Âu Tuấn nhíu mày nhìn màn hình: "Cậu còn việc gì không? Không có việc gì thì cúp máy tiếp tục phơi nắng đi."
Mạc Nghịch: "Đợi chút! Cậu chỉ thấy người mới cười, nào thấy người xưa khóc…"
Âu Tuấn ha một tiếng, "Người xưa nào?"
"Tôi đây." Mạc Nghịch dõng dạc vỗ ngực, sau đó lại tự mình bật cười trước: "Phụt ha ha, không trêu cậu nữa, tôi ở đây thêm ít hôm rồi sẽ cùng Trình Lâm quay về."
Mạc Nghịch là người rất thông minh, đoán được có lẽ Giản Ngũ đang ở bên cạnh Âu Tuấn, cho nên anh ấy cũng không muốn phá hủy bất ngờ mà người anh em đã chuẩn bị cho cô.
Vậy nên nhàn nhã nói: "Đúng lúc phòng thiết kế bên kia đã làm xong đồ cho tôi, tôi cũng phải về xem, nếu không có vấn đề gì thì sẽ làm khuôn cố định."
Một câu này, Âu Tuấn đã hiểu ý của Mạc Nghịch đang nói tới chính là mặt dây mà lần trước anh nhờ phòng thiết kế làm.
Khóe môi Âu Tuấn khẽ cong lên, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra: "Được, vậy chờ cậu về rồi nói."
Mạc Nghịch cũng ngầm hiểu trong lòng, nở nụ cười: "Đến lúc đó sắp xếp ăn một bữa cơm đi, cậu mang theo cả vị kia của nhà họ Giản nữa, tôi nói với cậu, Trình Lâm và Gia Hào đều tò mò phát điên rồi. Đúng lúc hai người họ đều thất tình, cậu đơn phương đả kích cẩu độc thân một trận đi."
"Chậc." Âu Tuấn chậc một tiếng, "Bọn họ như vậy cũng được tính là thất tình sao, cùng lắm cũng chỉ có thể coi như giai đoạn nghỉ ngơi sau khi no căng bụng trước khi chuyển sang món mới."
Mạc Nghịch ở bên kia cười đến hai mắt cong cong: "Cậu đừng quan tâm bọn họ có phải nghỉ ngơi hay không, tóm lại là cho cậu một cơ hội đả kích cẩu độc thân, cứ vậy nhé, chờ tôi quay về rồi hẹn ngày sau, tôi phơi không chịu nổi nữa rồi, đi massage một chút đây…"
Sau khi cúp video với Mạc Nghịch, Giản Linh mới đi lên: "Không ngờ đấy, mấy người bạn này của anh cũng là nhân vật lừng lẫy cả nhỉ?"
Tuy Giản Linh không giao thiệp rộng rãi trong vòng tròn này như những tiểu thư giới thượng lưu đó, nhưng dù sao cũng là Ngũ tiểu thư của nhà họ Giản, là chủ nhân nhỏ của nhà họ Giản, ít nhiều cũng nghe thấy chút chuyện trong vòng tròn này.
Cô từng nghe Giản Anh nhắc đến vị tiểu thiếu gia nhà họ Mạc này, vị tiểu thiếu gia nhà họ Mạc này làm ăn cũng không nhỏ, tính cách không tồi, nhân duyên trong vòng tròn này rất tốt.
Không ngờ tới lại đẹp trai như thế.
Giản Linh là một người mê cái đẹp không có liêm sỉ, chỉ cần đẹp, đều sẽ cảm thấy người ta không tồi, dù sao mặt không tệ, con người có thể kém sao?
Cho dù nhân phẩm thật sự kém, ừmmmm... Quan tâm làm gì, đối phương lại không ở với cô.
"Đúng vậy, rất lừng lẫy." Âu Tuấn cười nhẹ nói: "Mạt Lị còn tốt, còn hai người kia mới thật là…người thích ‘sưu tập tem’."
"Sưu tập tem?" Giản Linh ngẫm nghĩ từ này một chút, rất nhanh đã hiểu rõ, duỗi tay đập một cái trên vai Âu Tuấn: "Quá tổn hại rồi.
Cô hiểu, Âu Tuấn nói Trình Lâm và Cố Gia Hào là người thích sưu tập tem, tem này chính là những người phụ nữ đủ thể loại!
"Đúng vậy, vô tình kết bạn nhầm…" Âu Tuấn đứng dậy, nhìn thoáng qua thời gian: "Hôm nay không đi ra ngoài ăn sao?"
Giản Linh gật đầu, chu môi: "Không đi, nóng gần chết, không muốn ra ngoài."
Nhiệt độ không khí mấy ngày nay thật sự rất đáng sợ, đều gần đạt mức báo động cực nóng màu cam.
Bên ngoài không có một cơn gió náo, đừng nói loại người cả ngày ồn ào 'mạng này là do điều hòa cho' như Giản Linh, ngay cả con người rắn rỏi đã trải qua các loại huấn luyện, trong đó có cả huấn luyện chịu đựng cực nóng như Âu Tuấn.
Cũng cảm thấy... Sao phải đi ra ngoài chịu tội.
Âu Tuấn, anh sa đọa rồi.
Giản Linh muốn ăn mì gà lạnh, bởi vì thời tiết quá nóng, cô đối đầu với các loại rau trộn, một miếng đồ ăn nóng cũng không muốn ăn.
Nếu không phải mì lạnh Triều Tiên thì cũng là các loại lương bì, mì lạnh, trước đó khi ra ngoài ăn với Âu Tuấn, cũng đều ăn linh tinh ở các quán Lengguo Chuanchuan.
"Để em gọi thư ký Tiểu Trịnh mua mang tới đây." Giản Linh kéo tay Âu Tuấn: "Trời nóng vậy, anh cũng đừng làm."
"Em tha cho thư ký Tiểu Trịnh đi. Ngày hôm qua lúc anh ấy đưa đồ ăn đến đây, toàn thân đầy mồ hôi... Tốt xấu gì anh ấy cũng là thành phần tri thức nhỏ, nên ngồi trong tòa cao ốc hưởng điều hòa, em đừng coi anh ấy như anh trai shipper giao cơm được không."
Âu Tuấn nhẹ nhàng xoa chóp mũi cô một chút, trên chóp mũi cô có mụn đỏ nhỏ, vì thế xoa qua có chút đau, Giản Linh nhăn mũi, nhìn Âu Tuấn đi về phía phòng bếp, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hừ, còn không phải do em đau lòng anh sao…"
Âu Tuấn nghe thấy câu ấy từ phía sau, tiếp tục đi về phía phòng bếp, khóe môi cong lên.
Anh làm việc nhanh nhẹn, lấy thịt gà ra để tan đá, đồng thời thái xong hành, gừng, tỏi và dưa chuột thành từng lát mỏng.
Thịt gà tan đá xong, lại thả vào nồi nước lạnh cùng gừng hành, sau khi lạnh thì dùng tay xé thịt gà thành sợi nhỏ.
Giản Li ngồi trên ghế nhỏ cao chống cằm nhìn, không chớp mắt.
Âu Tuấn làm cái gì cũng rất đẹp, mỗi một động tác đều đẹp. Dù là đổ tương vừng, rang đậu phộng rồi dùng muỗng nghiền thành mảnh nhỏ, hay là ngâm mì lạnh...
Mỗi động tác đều đẹp, nhiều một chút thì quá mức, thiếu một chút lại không đủ, Âu Tuấn vừa vặn tốt.
Một chén mì gà lạnh được đặt trước mặt Giản Linh, cô có thể ăn cay, cho nên trong chén cho không ít sa tế.
Chén còn lại của Âu Tuấn thì thanh đạm hơn chút.
"Ăn đi." Âu Tuấn kêu cô ăn trước, anh xoay người mở tủ lạnh lấy cho cô đồ uống có ga mà cô thích.