Lúc con khỉ này trì độn, thần kinh thô như dây thừng, nhưng lúc nhạy bén lại nhạy bén đến không thể tưởng tượng.
Âu Tuấn không nói chuyện, khởi động xe lên đường.
Giản Linh cũng không truy hỏi, vừa ngồi thẳng dậy, xe mới đi được hơn trăm mét, Âu Tuấn bỗng nhiên phanh gấp lại.
Giản Linh sửng sốt, quay qua nhìn anh.
Nhìn thấy anh mấy máy môi, quay đầu nhìn cô, đôi mắt thâm thúy, anh gật đầu: “Phải, anh đau lòng.”
Nói xong câu này, anh quay đầu nhấn ga tiếp tục lên đường.
Bốn chữ ngắn ngủi này, lại giống một bàn tay vô hình, xoa dịu trong lòng Giản Linh. Những cảm xúc uể oải khi tự tay bóc miệng vết thương ra đều trở thành hư không, khóe môi cô chậm rãi cong lên.
Tuy Giản Linh không muốn để Lục Phi biết chuyện bọn họ đi ra ngoài chơi, nhưng là cô rất thiếu đánh, sau khi Triệu Tân Bình và Tần Anh gửi video của Âu Tuấn tới, hôm sau Giản Linh đã không nhịn được mà khoe ra ở công quán, nhìn xem, Âu Tuấn thật sự rất ngầu!
Kết quả bại lộ không hề ngoài ý muốn, sau đó, quả nhiên Lục Phi kêu gào một buổi sáng.
Cha không yêu con nữa!
Cha hãy yêu con đi!
Có người khác phái là không còn nhân tính!
Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đâu? Đâu mất rồi?
Gào đến mức Âu Tuấn đau cả đâu, dù sao ở bộ đội đặc thù, nếu không có vụ án thì chỉ còn nhàn rỗi, nhàn rỗi và nhàn rỗi, Âu Tuấn kéo Giản Linh chạy.
Vài ngày cũng không dám đến công quán, chờ đến khi Lục Phi bình thường lại rồi nói.
Giản Linh rất mừng vì được nhàn rỗi, ở nhà cũng tự tại, cô mua một loạt đồ về nhà ở vườn Quảng Nhã, sửa đổi tầng 2 thành phòng tập thể thao nhỏ cho Âu Tuấn.
Trên mặt đất trải lên các miếng lót thật dày, chuẩn bị đầy đủ xà với các loại kích thước.
Còn có một giá tạ tay, trên giá cũng chuẩn bị các loại tạ tay đủ kích cỡ, còn treo thêm một bao cát kích cỡ thông dụng. Ngoại trừ những cái này ra, còn máy chạy bộ, máy tập cơ ngực, giá hít xà các loại.
Nếu không biết còn tưởng rằng đây là trung tâm thể hình tư nhân đấy.
Trong góc có đặt hai ghế sô pha túi đậu, cô có thể lười biếng nằm ở đó, sau đó ngắm dáng người đẹp mắt của mỹ nam Âu Tuấn.
Mỗi ngày Giản Linh đều sẽ kéo Âu Tuấn, cùng trò chuyện video với Vy Vy, đứa bé thấy bọn họ là vui vẻ, lời nói cũng nhiều hơn. Càng ngày càng có dáng vẻ của một đứa trẻ con nên có, Giản Linh dự định qua một thời gian nữa sẽ mang cô bé ra ngoài đi chơi.
Nếu cảm xúc vẫn luôn ổn định, bác sĩ tâm lý bên kia cũng cảm thấy có thể đưa đi học.
Giản Linh ngậm kẹo que ngồi trên túi đậu, xem ảnh Vy Vy mà dì Mai gửi tới, càng nhìn càng thấy thích, hai mắt cong như hai vầng trăng non.
Âu Tuấn tập xong bài tập cơ tam đầu, liếc mắt thấy cô cười với di động, cười híp mắt lộ hàm răng trắng nhỏ rất đáng yêu.
“Cười cái gì thế?” Âu Tuấn hỏi.
Giản Linh quay màn hình điện thoại di động ra cho anh xem, tren màn hình là Vy Vy mặc váy đỏ đáng yêu.
“Dì Mai nói Vy Vy rất ngoan.” Giản Linh nói, ngữ khí có chút tự hào, giống như đứa bé nhà mình được giáo viên khen ngợi vậy.
“Đứa trẻ của những gia đình nhiều thế hệ, phần lớn đều rất hiểu chuyện.” Âu Tuấn lau mồ hôi trên trán, đi đến ngồi xuống túi đậu bên cạnh cô.
Giản Linh suy nghĩ, hỏi Âu Tuấn: “Anh nói xem, trung thu này em đưa Vy Vy về nhà em có được không?”
"Từ giờ đến trung thu còn bao lâu?" Âu Tuấn mở lịch trên điện thoại ra xem: "Còn khoảng hai tháng mới đến, em đã tính toán sớm vậy rồi?"
"Em sợ lúc đó trực tiếp mang người qua sẽ khiến Vy Vy sợ hãi, người nhà họ Giản anh cũng biết rồi đấy." Giản Linh giơ tay gãi chóp mũi, gần đây thời tiết quá nóng, cô có chút nóng nực.
Trên chóp mũi mọc một hạt mụn đỏ, làn da cô trắng, nên mụn đỏ kia càng lộ rõ. Giống như trên mũi có một nốt ruồi đỏ, cực kỳ đáng yêu.
"Ba mẹ em đều biết chuyện của Vy Vy, bác gái có lẽ cũng đã biết, bọn họ đều lương thiện, rất muốn gặp con bé."
Âu Tuấn nói: "Vậy đến lúc đó lại mang tới đi, anh thấy trạng thái của Vy Vy không tồi, chờ đến trung thu có lẽ có thể khôi phục hoàn toàn rồi, dù là thân thể hay tâm lý, thời gian tới nếu chúng ta rảnh thì đưa con bé đi ra ngoài chơi nhiều một chút, sẽ càng nhanh tốt hơn."
"Được!" Giản Linh vui vẻ nói, chẳng qua nhanh chóng nhìn chằm chằm Âu Tuấn, ánh mắt nghiêm túc: “Âu Tuấn, vậy trung thu anh…”
Thật ra Giản Linh muốn nói, trung thu này anh có muốn cùng cô về nhà không.
Nhưng không hỏi ra, nghĩ lại cũng đúng, Tết Trung Thu, là ngày tết đoàn viên, anh là cháu trai bảo bối của ông Âu, dù thế nào cũng nên ở bên người thân nhà mình.
Âu Tuấn nghe thấy câu cô chưa nói xong, cười nói: "Anh sẽ nói với ông nội năm nay nhà anh qua nhà họ Giản ăn trung thu, dù sao hai nhà cũng là thế giao, cùng nhau sẽ càng nào nhiệt.”
Giản Linh lập tức vui vẻ, mắt sáng lấp lánh phát ra ánh sáng xinh đẹp, Âu Tuấn nhẹ nhàng duỗi tay xoa mặt cô: "Em đúng là quá dễ thỏa mãn. Chút chuyện nhỏ này cũng vui như thế."
Sau đó, điện thoại di động của Âu Tuấn vang lên.
Trên màn hình hiện tên người gọi là Tiểu Mạt Lị.
“Phụt…” Giản Li không nhịn được cười ầm lên, cho dù đã sớm nghe Âu Tuấn kể về Mạc Nghịch, cũng biết biệt danh là Mạt Lị, nhưng khi nhìn thấy tên của Mạc Nghịch trên điện thoại Âu Tuấn bị lưu thành 'Tiểu Mạt Lị', cô vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Âu Tuấn thấy cô cười, cũng không nhịn được mà vui vẻ theo, điện thoại Tiểu mạt Lị gọi tới nằm lẻ loi ở đó.
“Không nghe máy?” Giản Linh nhịn cười bình ổn hơi thở, hỏi một câu.
Lúc Âu Tuấn chuẩn bị nghe máy, điện thoại đã ngừng lại, ngay sau đó Mạc Nghịch trực tiếp gọi video qua.
Giản Linh lui lại bên cạnh không định lộ mặt, nhưng ở góc độ này cô vẫn có thể thấy rõ màn hình di động.
Âu Luật nghe máy, trên màn hình di động xuất hiện khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ của Mạc Nghịch, giống người trong tranh thủy mặc.
Giản Linh làm một người đam mê cái đẹp không có lập trường, trong lòng âm thầm nhấn like cho gương mặt này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!